Nhưng dưới loại tình huống này, không ai dám đi ngăn, càng không ai dám lên tiếng.
“Em không kêt hôn nữa! Em không kêt hôn nữa!”
Trịnh Tiêu Kỳ khóc nức nở nói.
Bắt ngờ bị ôm, Diệp Quân Lâm đang định cởi ra.
Trịnh Tiêu Kỳ nhỏ giọng nói: “Để em ôm một lúc thôi được không? Một lúc thôi!”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Trịnh Tiêu Kỳ dán chặt lên lưng Diệp Quân Lâm, hưởng thụ một khắc này.
Cô ta cũng hiểu, chỉ có một lúc ngắn ngủi này là Diệp Quân Lâm thuộc về cô ta.
Thời gian trôi qua, Diệp Quân Lâm sẽ không còn quan hệ gì với cô ta nữa.
Cô ta chỉ quan tâm giờ khắc này.
Ít nhất cũng từng có được…
Tất cả mọi người im lặng không tiếng động nhìn chằm chằm hai người Trịnh Tiêu Kỳ.
Khoảng một phút sau, Trịnh Tiêu Kỳ cực kỳ tiếc nuối mà buông tay.
Giờ phút này, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Cô ta sắp bỏ lỡ cả thế giới.
“Tôi không hy vọng cô vì tôi mà không kết hôn!”
Diệp Quân Lâm đưa lưng về phía cô ta mà nói.
“Không, một khắc vừa rồi em đã nghĩ thông suốt! Hôn nhận của em không phải như thế này, em không thể lấy một người mà em không yêu! Nếu gả cũng phải gả cho tình yêu, tình yêu trong sáng, không liên quan đến thứ khác!”
Trịnh Tiêu Kỳ nói.
Sau đó cô ta nhìn về phía Lee Jai Jin: “Xin lỗi, em chưa từng thích anh! Em kết hôn với anh, chỉ vì lợi ích!”
“Anh… anh tôn trọng lựa chọn của em! Không cưới nữa!”
Lee Jai Jin cũng khó khăn đưa ra lựa chọn.
Toàn trường ò lên.
Tuyên truyền lâu như vậy, được gọi là hôn lễ thế kỷ, vậy mà không tổ chức nữa sao?
Nhưng mà sau khi Diệp Quân Lâm xuất hiện, khắp nơi đều hiểu, hôn lễ này đã biến chất.
Không cử hành mới là đúng!
“Ừ, cô tự lựa chọn là tốt rồi!”
Diệp Quân Lâm nói xong, liền rời khỏi chỗ này.
Nhìn Diệp Quân Lâm từ từ biến mắt, Trịnh Tiêu Kỳ hét lên: “Ngoài anh ra, cả đời này em sẽ không lây ai hêt!”
Phù phù!
Nói xong, Trịnh Tiêu Kỳ ngã ngồi xuống đất.
Cô đã quyết định, đời này không lấy chồng.
Chuyện đã đến nước này, nhà họ Trịnh ngang với lại phế đi một nửa.
Những người khác cũng lần lượt dời đi.
Trước khi đi, người nhà họ Diệp cười lạnh nói: “Đã nói sớm để các ông chuẩn bị tâm lý, lại cứ không nghe cơ!”
“Chúng tôi cũng đi đây!”
Đám người Lee Jae Shik, Park Chun Shin hốt hoảng lo sợ: rời đi.
Bây giờ họ đang gấp rút muốn quay về tỉnh thành.
Biết sớm thì đến Tô Hàng làm cái gì chứ?
Bọn họ nhớ tới lời cảnh cáo của Vũ Sâm trên cao tốc vừa nãy.