Sau đó bà lại nghiêm khắc nhìn về phía Tiêu Thắm: “Tiêu Thâm đồng ý! Hôm nay cháu không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Đúng, đúng thế! Cháu không có lý do để từ chối!”
Triệu Kiến Quốc cũng tức giận nói.
Cứ ầm ï tiếp như này, Sở Nhậm Hùng sẽ giận thật mát.
Thế thì nhà họ Triệu sắp tiêu đời rồi!
Sở Nhậm Hùng và Sở Thiên Truyền hứng thú nhìn người nhà họ Triệu.
Bọn họ rất hưởng thụ loại cảm giác chơi đùa người khác trong tiếng vỗ tay!
Ai bảo họ mạnh?
“Tiêu Thắm, ý em thế nào?”
Sở Thiên Truyền mỉm cười hỏi.
“Từ chối!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Đi cùng giọng nói ấy, Diệp Quân Lâm đi vào giữa sân.
Triệu Viễn và Tiêu Thắm nhìn thấy Diệp Quân Lâm thì hai mắt sáng bừng.
“Anh rẻ, anh tới rồi!”
Tiêu Thắm lập tức kích động chạy lên.
Mọi người sững sờ.
Diệp Quân Lâm tới rồi hả?
Sau khi nhìn rõ Diệp Quân Lâm, sắc mặt Sở Thiên Truyền thay đổi.
Mặc kệ Diệp Quân Lâm có thân phận gì, nhưng tối qua người có thể đi vào nơi đó, chắc chắn không phải người thường.
Tầm mắt Diệp Quân Lâm rơi vào người Sở Nhậm Hùng, hỏi: “Ông là người nói muốn đánh người hả?”
Sở Nhậm Hùng vẫn chưa để ý tới Diệp Quân Lâm, mà nhìn về phía Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan dò hỏi: “Đây là ai? Cũng là con cháu nhà họ Triệu à?”
“Haiz!”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
Hành động này đã chứng minh Diệp Quân Lâm chính là con cháu của nhà họ Triệu!
“Tốt lắm! Con cháu nhà họ Triệu đều không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên như này hả?”
Sở Nhậm Hùng chợt cao giọng, gần như là phẫn nộ hét lên.
“Oanh!”
Giờ phút này, Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc đều sợ hãi.
Sở Nhậm Hùng đã tức giận rồi.
Bọn họ hiểu tích cách của lão thủ trưởng này.
Một khi ông ta tức giận, ông ta sẽ làm thật!
Nhà họ Triệu sắp gặp nạn rồi.
Bọn họ căm phẫn nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Lúc đầu có một tên Triệu Viễn đã đủ phiền rồi.
Bây giờ lại lòi ra một Diệp Quân Lâm.
Tới để thêm dầu vào lửa đúng không?
Diệp Quân Lâm bật cười, anh nhìn về phía Triệu Viễn rồi nói: “Vừa nãy là ông ta bảo vả miệng đúng không? Đi, trả lại ông ta một bạt tai!”