“Cháu sai lần rồi, sai lầm lớn rồi!”
Triệu Kiến Quốc cũng không nhịn được nữa, bốp một cái tát vào mặt Triệu Viễn.
Tuy bị đánh, nhưng Triệu Viễn vẫn quật cường như cũ.
“Cháu không sail”
Triệu Viễn tích cực nói: “Ông nội bà nội, ba, cho dù mọi người có đánh chết con, con cũng không sai.”
“Haiz!”
Ngô Mộc Lan thở dài, tức đến run cả người, mọi người vội vàng đỡ bà.
Triệu Kiến Quốc giải thích: “Cháu tưởng chúng ta không nhìn ra mục đích của nhà họ Sở sao? Cháu tưởng chúng ta không biết nhà họ Sở đang ức hiếp chúng ta sao?”
Sau đó, ông lại nói kiểu khác: “Nhưng…Nhưng chúng ta có cách gì đâu? Ở trước mặt nhà họ Sở, chúng ta chỉ như con kiến! Nói không hề phóng đại thì, nhà họ Sở chỉ cần động một đầu ngón tay là đã nghiền nát chúng ta rồi!”
Ngô Mộc Lan cũng tức giận nói: “Đúng thé, Viễn à cháu thấy có khi nào mà bà nội cúi đầu chưa? Cháu tưởng bà cam nguyện gả Tiêu Thắm sang đó? Cam nguyện nghe lời nhà họ Sở ư? Nhưng bà còn cách nào đây? Sự hùng mạnh của nhà họ Sở đã nằm ngoài dự liệu của tất cả chúng ta…”
“Nếu nhà họ Triệu ta mạnh hơn nhà họ Sở, bà cần gì phải nhịn cục tức này? Bà đã đuổi nhà họ Sở ra ngoài từ lâu “Cháu đang gặp rắc rối đấy! Bây giờ nhà họ Triệu tiêu rồi, tiêu thật rồi! Với tính cách của Sở Nhậm Hùng, một tuần sau nhà họ Triệu chắc chắn sẽ diệt vong, kết cục của chúng ta sẽ rất thảm rất thảm!”
“Mọi việc đều do hai người ban tặng!”
Ngô Mộc Lan nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn rồi hỏi: “Sao cháu lại nghe lời Diệp Quân Lâm như thế? Cậu ta bảo cháu đánh người là cháu liền đánh người hả?”
“Cháu…”
Ngô Mộc Lan hỏi.
“Là ai cho cậu quyền, cho cậu ước chiến với nhà họ Sở hả? Cậu chỉ là một người khác họ, chuyện của nhà họ Triệu liên quan đến cậu không?”
Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong quát lên.
“Cậu có biết mình đã chọc vào họa lớn thế nào không?
Nhà họ Triệu sắp bị hủy rồi! Chúng tôi rất có năng đều phải chết!”
Triệu Học Thành hận không thể tát cho Diệp Quân Lâm một cái.
“Bởi vì có liên qua với Tử Nhiễm, chỉ nên có liên quan đến tôi! Mọi người yên tâm đi, chuyện này tôi tự đến giải quyết!”
‘Vẻ mặt Diệp Quân Lâm tự tin.
“Tôi không quản được cậu, tôi sẽ gọi người tới quản cậu!”
Ngô Mộc Lan thở phì phì rời đi.
Bà ta đã gọi điện thoại cho hai người Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan, nói cho họ biết chuyện này.
Không tới hai tiếng sau.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cùng với Lý Tử Nhiễm đã chạy tới nhà họ Triệu.
“Chuyện này là thật sao?”
Sau khi biết chuyện này là thật.
Lý Tử Nhiễm và Triệu Nhã Lan suýt thì ngất xỉu.