“Ha ha, với thân phận của máy người thì có thể quen biết được nhân vật lợi hại gì chứ? Chọc cười! Chỉ cần là trong tỉnh Giang Nam, thì không một ai có thể chống lại nhà họ Sở!”
Trương Văn Thao gào lên.
“À? Nhà họ Sở khủng bố thế cơ à?”
Hầu kết của Lý Văn Uyên trượt trượt, ông ta hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Mau cút đi, thật là mất mặt!”
Ngô Mộc Lan không muốn nhìn thấy mấy người Lý Văn Uyên thêm một phút nào nữa.
Nghĩ tới điều gì đó, Ngô Mộc Lan không nhịn được nói: “Đúng rôi, một tuân này gia đình anh chị không ai được ra khỏi nhà họ Triệu một bước! Các cháu phải trông cho bà!”
“Vâng ạ!”
Mây người Triệu Đại Phi hô lên.
“Hả?”
Sắc mặt của ba người Lý Tử Nhiễm lâp tức trắng bệch.
Ngô Mộc Lan muốn cầm chân họ.
Chắc chắn là xử lý xong chuyện này, mới cho họ rời đi.
Thậm chí có thể nói bọn họ là vật hy sinh.
Giờ phải làm sao đây?
Lý Tử Nhiễm đang lo lắng còn phải đi làm nữa.
“Chị Tử Nhiễm, nếu đi làm thì làm việc từ xa đi. Đắc tội rồi!”
Cuối cùng, mấy người Lý Tử Nhiễm đã bị nhốt hết ở nhà họ Triệu.
“Diệp Quân Lâm, cậu hãy nhìn chuyện tốt mà cậu làm đi!”
“Cậu còn gì để nói nữa không?”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhìn Diệp Quân Lâm chằm chằm, rồi quát.
“Bố mẹ, hai người cứ coi như đang đi nghỉ phép đi, một tuần sau, vui vẻ về Tô Hàng không tốt sao?”
Diệp Quân Lâm thần thái thoải mái bình tĩnh, giống như đang đi nghỉ phép vậy.
“Diệp Quân Lâm! Lúc này mà anh vẫn còn đùa được àI”
Lý Tử Nhiễm gắt.
Ngoài mặt tuy Lý Tử Nhiễm hung dữ với Diệp Quân Lâm.
Nhưng sau khi hai vợ chồng Lý Văn Uyên rời đi.
Lý Tử Nhiễm lập tức nói: “Ông xã, em hiểu anh, anh vì Tiêu Thắm nên mới làm như vậy!”
“Rất tốt, có em hiểu anh.”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Anh không sợ không giải quyết được chuyện này/ Anh sợ nhát là không ai hiểu và thất vọng.
“Nhưng lần này nháo lớn thật rồi đấy, chuyện này anh không giải quyết được.”
Lý Tử Nhiễm nhíu mày.
“Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh.”
Diệp Quân Lâm cười cười.
“Anh xử lý thế nào? Bây giờ chúng ta còn không ra khỏi nhà họ Triệu được! Sao mà nghĩ cách được đây?”
Lý Tử Nhiễm bối rồi.
Diệp Quân Lâm tươi cười xán lạn: “Em yên tâm, nhà họ Triệu anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”