Nhưng về lại lịch của chiến thần Diêm La thì họ không biết một tí nào.
Thạch Thanh Sơn cười cười: “Mọi người có biết tôi đã mắt bao nhiêu tiền để mời chiến thần Diêm La tới đây không?”
Mọi người đều lắc đầu.
“Một tỷ một năm!”
Thạch Thanh Sơn nói.
“Hít!”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Những ông chủ như bọn họ đều sẽ thuê một số cao thủ về làm vệ sĩ.
Gia thị trường rất rõ ràng.
Bình thường một năm mà được trả năm triệu thì đều là cao thủ cao cấp.
Không ngờ giá của chiến thần Diêm La lại là một tỷ một năm.
Qúa đáng sợ rồi đầy.
“Anh ta xứng với cái giá này!”
Thạch Thanh Sơn nghiêm túc nói.
“Thực ra chiến thần Diêm La là một người lính…”
Sau khi Thạch Thanh Sơn ném tin tức này ra, mọi người đều chắn động.
“Nhưng anh ta không chỉ là một người lính đơn giản như thế, anh ta từng là chiến thần mạnh nhất nước Lang, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, được gọi là chiến thần Diêm La.”
Thạch Thanh Sơn nói.
“Hả? Vậy mà lại là chiến thần của một nước! Bỏ qua chuyện nước Lang là một nước nhỏ, thế thân phận của anh ta ngang với chiến thần Côn Luân của Hoa Hạ ta rồi.”
Sư Gia kinh ngạc thốt ra.
Thạch Thanh Sơn gật đầu: “Đúng, không sao. Nếu không thì sao mà khủng bố như thế chứ?”
“Thạch Phát, tôi có một điểm này chưa thông. Vì sao một đời chiến thần lại đi tham gia đấu quyền?”
Tào Huy Vãng nói ra thắc mắc của mình.
Mọi người cũng dồn dập nhìn về phía ông ta.
Trên gương mặt đầy sự tò mò.
“Nguyên nhân rất đơn giản, nước Lang đã bị chiến thần Côn Luân tiêu diệt rồi! Anh ta mai danh ẩn tích, vì để sinh tồn nên làm thế này cũng là bình thường.”
Thạch Phát nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hít sâu một hơi rồi nói: “Chiến thần Côn Luân vẫn khủng bồ hơn!”
“Thứ các ông không biết còn nhiều lắm, khi xưa chiến thần Côn Luân chỉ cử chiến thần Bạch Hổ dẫn theo đội ky binh Thiên Kiếp mười tám, tổng cộng là mười chín người đã tiêu diệt một nước!”
Gương mặt Thạch Thanh Sơn sục sôi nhiệt huyết.
Như thể ông ta đã từng tham gia cuộc chiến đó vậy.
“Ha ha, có chiến thần Diêm La ở đây, tập đoàn Vân Đình đừng hòng thoát!”
Mọi người đều rất là mong đợi.
Chiến thần một nước ra tay.
Ai mà địch nổi?
Thạch Thanh Sơn nhìn lướt qua cái ghế trống, lạnh lùng nói: “Người đâu, dọn cái ghế kia đi!”
“Cho dù Lục Nam Hiên ngồi chung bàn ăn với chúng ta, tôi cũng đứng dậy! Nơi này là tỉnh thành, đây là quy tắc!”
“Đúng!”