Những người khác cũng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
Thế mà lại dám chạy tới địa bàn ở họ rồi ngang ngược.
Muốn chết!
Thạch Thanh Sơn gã lên mặt bàn, ngắng đầu nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Cậu nói năng mạnh dạn quá nhỉ? Cậu bảo chúng tôi phải nghe lời cậu ư?”
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng, các ông không còn lựa chọn nào khác!”
“Ha ha…”
Bật cười.
Tắt cả mọi người đều bật cười.
Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm như đang nhìn một thằng ngốc.
Ở trước mặt tất cả lão đại tỉnh thành, nói câu như này hả?
Lại còn không còn lựa chọn nào khác?
Sư gia mở cái quạt bốp một tiếng, ông ta mỉm cười rồi nói: “Con bài chưa lật của cậu là gì? Cậu tin chắc chúng tôi sẽ nghe lời cậu như vậy sao?”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Ba người Kỳ Lân ở phía sau cũng cười.
Mọi người đã hiểu rồi.
Con át chủ bài của Diệp Quân Lâm là ba người sau lưng anh ấy.
Cuông vọng!
Cực kỳ cuồng vọng!
Chỉ mang theo có ba người mà dám tới tỉnh thành?
Trong lúc mọi người đang chắn động, Bạch Hỗ nói: “Thật ngại quá. Một mình tôi, tiếp tất cả các chiêu của các ông!”
“Oanh†”
Tất cả mọi người đều sửng sót.
Thì ra ba người là nhiều rồi.
Chỉ có một người thôi.
Ngông cuồng quá rồi đấy nhỉ?
Diệp Quân Lâm cũng cất lời: “Ừ, đúng thế. Đối phó với mây con gà con chó như các ông, anh em tôi một người là đủ rồi!”
“Phốc!”
Cho dù có là Thạch Thanh Sơn được xưng là Thạch Phât bắt động thì giò cũng sắp hộc máu.
Khinh người quá đáng!
“Việc làm trong máy năm nay mà các ông tôi điều biết rõ, bao nhiêu người vô tội đã bị liên lụy, bao nhiêu nguời vì các ông mà bị thương bỏ mạng, bánh bao máu người ăn ngon không?”
Diệp Quân Lâm hỏi sang vấn đề khác.
Nhưng những người này không hề phản ứng.
Hoặc là nói ăn bánh bao máu người nên bọn họ không còn cảm giác nữa rồi.
Lời nói của Diệp Quân Lâm không kích thích được đến họ.
Nhất là vào khoảng thời gian này, bọn họ đang tranh giành địa bàn ở tỉnh thành.
Thương vong rất nhiều.
Rất nhiều người bị dồn ép đến mức mát việc, nhà cửa cũng bị phá.