Đúng rồi!
Năm đại chiến vương của Hoa Hạ gần như là như hình với bóng với chiến thần Côn Luân.
Chiến vương Bạch Hỗ ở đây, thế chứng tỏ chiến thần Côn Luân cũng ở đây…
Tầm mắt đảo một lượt, nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang ngồi ở phía sau.
“Àm!”
Giờ phút này, chiến thần Diêm La hoa mắt chóng mặt.
Suýt nữa thì trước mắt tối sầm, ngát xỉu luôn.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm nhìn qua đây.
Chiến thần Diêm La hít thở không thông, suýt nữa thì nghẹt thở.
Nháy mắt, cả người bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, không ngừng run rầy.
“Bùm bụp!”
Hai chân của chiến thần Diêm La không nghe lời, thẳng tắp quỳ rạp xuống trước mặt chiến vương Bạch Hỏi!
m thanh rất lớn, đủ cho từng người đều nghe thấy…
Một màm này làm cho toàn trường kinh hãi!
Cho dù là ai cũng không đoán được.
Ngay cả mấy người Diệp Quân Lâm cũng giật mình.
Thằng cha sao đây?
Không phải là đến để đánh với Bạch Hỗ sao?
Sao vừa gặp đã quỳ xuống rồi thế này?
Càng không thể hiểu nổi một màn này là đám người Thạch Thanh Son.
Chiến thần Diêm La sao thế?
Sao lại quỳ gối trước kẻ địch?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cái này là giả thôi đúng không?
Tôi đã nhìn thấy cái gì đây?
Mọi người thi nhau dụi mắt, đoán xem có phải là mình nhìn nhằm rồi không.
Đây là người mạnh nhát sàn đấu sinh tử Châu Á đấy!
188 trận chưa từng thuat Tồn tại giống như một người không có đối thủ.
Sao mà vừa gặp người ta đã quỳ xuống rồi vậy?
Bọn họ không hiểu, nhưng Bạch Hỏ đã dần hiểu rồi.
Tuy chiến thần Diêm La đeo nửa chiếc mặt nạ hình sói.
Nhưng Bạch Hỗ vẫn nhận ra.
Từ ánh mắt cho đến hơi thở.
“Anh… anh là chiến thần Diêm La của nước Lang?”
Bạch Hồ thử hỏi dò.
Chiến thần Diêm La gật đầu, hô to: “Bại tướng nước Lang bái kiến chiến thần Côn Luân và chiến vương Bạch Hổ!”
“HítI”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Nghe thấy tiếng hô của chiến thần Diêm La, mọi người trợn tròn mắt.