Sở Thiên Cuồng, cao thủ số một phụ trách an toàn của nhà họ Sở ở bên cạnh, chế nhạo nói: “Chủ nhân, hôm nay.
Sở Thị tôi có tám trăm người, chúng tôi sẽ san nằng nhà họ Triệu, quét sạch thành phó Kim Lăng!”
Nghe thấy tiếng này, tám trăm người mặc áo trắng của nhà họ Sở cùng hô: “Hôm nay tám trăm người Sở Thị chắc chắn san bằng chỗ này!”
Sóng âm trùng kích, thanh thế rằm rộ.
Như thể tiếng sắm trên trời vậy.
Khí thế khủng bó này khiến cho mọi người trong trang viên nhà họ Triệu kinh hãi.
“Trời ơi, họ tới bao nhiêu người vậy?”
Người nhà họ Triệu đang run dữ dội, tròng mắt như sắp bay ra ngoài.
Dắm người Triệu Kiến Quốc, Ngô Mộc Lan xúm lại một chỗ, run lẫy bẩy.
“Nguy rồi! Toàn là người! Khắp nơi toàn là người!”
Lúc này, bảo vệ nhà họ Triệu hốt hoảng chạy vào, anh ta sợ tới mức lảo đảo ngã xuống đất.
“Đúng, đúng vậy! Bốn phương tám hướng toàn là người của họ, mặc áo trắng, mặt trên có chữ Sở. Đông nghìn nghịt, trang viên chúng ta đã bị bao vây rồi!”
“Tin từ bảo vệ bên ngoài truyền tới nói ít nhất phải tám trăm người!”
Nghe tới đây.
Gương mặt Ngô Mộc Lan xám như tro tàn.
Nghĩ thầm toi rồi.
Toi thật rồi.
Nhà họ Sở quá đáng sợ.
Họ đã tới thật rồi!
“Phải làm sao bây giờ?”
Triệu Kiến Quốc cũng hoảng hót.
“Văn Thao vẫn chưa đến sao?”
Ngô Mộc Lan hỏi.
Trương Văn Thao đã trở thành người mà bà ta tin nhất.
“Không liên lạc được với anh rễ, anh rể cũng không tin tức, gọi điện không bắt máy.”
Triệu Đại Phi, Triệu Thanh Phong sốt ruột nói.
Ngô Mộc Lan nói: “E rằng cách mà Văn Thao nói sẽ không có tác dụng, nhà họ Sở bày trận rất lớn!”
“Anh rẻ cả sẽ không tới đâu, chúng ta tự giải quyết là được.”
Tình thế hết sức nguy cấp, vẻ mặt Triệu Viễn lại vẫn ung dung.
Nhưng mọi người đều không phản bác được câu nói này của Triệu Viễn.
Trong lòng mọi người đều biết – Trương Văn Thao đã bỏ chạy rồi.
Ở thời khắc mắu chốt, anh ta sẽ không để nhà họ Trương bị liên lụy.
“Hừ, Văn Thao không tới, lựa chọn bo bo giữ mình là đúng. Dù sao thì thằng bé đã cống hiến rất nhiều cho nhà họ Triệu ta!”
Ngô Mộc Lan lại nhìn về phía đám người Lý Tử Nhiễm, bà tà cười nhạt nói: “Nhìn đi người chồng Diệp Quân Lâm của cháu đâu? Rõ ràng cậu ta là người khơi nào tai họa, cậu ta lại chạy, bây giờ còn liên luyện tới người…”
Tiêu Thám và Triệu Viễn muốn mắng người lắm rồi.
Nhưng người này là bà nội, họ đành chịu.
Ngô Mộc Lan nhìn Triệu Kiến Quốc, thì thầm nói: “Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ chịu tổn thát rất lớn, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý!”