Thật là nực cười!
Sau khi Sở Nhậm Hùng đi đến giữa sân, ông ta cười giễu cọt nói: “Thế nào? Không phải đã nói là tìm người giúp sao? Tìm được bao nhiêu người tính bấy nhiêu người mà? Nhà họ Triệu các người một người cũng không tìm được hả? Không kéo nhà nào tới giúp à?”
“Đây là đang coi thường nhà họ Sở tôi hả?”
Ông ta vừa nói ra câu này, mọi người nhà họ Triệu lập tức hoảng sợ.
“Không! Không có chuyện đó! Ông thủ trưởng à, một nhà họ Triệu nhỏ bé như chúng tôi nào dám coi thường nhà họ SởI”
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc suýt thì quỳ xuống luôn.
“Hừ, thế đứa cháu nhà họ Triệu các ông, đứa mà đã tát tôi một cái đâu?”
Sở Nhậm Hùng không để ý đến hai người kia, cười khẩy nói: “Nếu đã là ước chiến, nhà họ Sở tôi sẽ dốc hết sức!”
“Giới thiệu mấy người bên cạnh tôi một chút. Bốn người này là lính giải ngũ từ chiến đội Thủy quân lục Hoa Kỳ; Ba người này là huấn luyện viên của quân đội Delta; còn có bảy người này, là cao thủ của Rắn mắt kính – tổ chức sát thủ Châu Á; Mười người này là vệ sĩ quốc tế mà nhà họ Sở tôi đã thuê về với giá cao, họ từng bảo vệ cho tổng thống nước họ; Người này là cao thủ Hắc Hồ của giới xã hội đen Hoa Hạ; Người này là…”
“Ngoài ra, mạng lưới quan hệ của nhà họ Sở tôi cũng đã chuẩn bị chu đáo rồi, nếu bản thân nhà họ Sở tôi không giải quyết được, tới lúc đó tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, thế lực của các gia tộc lớn ở các tỉnh lớn và ở Hoa Hải nhất định sẽ giúp đỡ hết mình!”
“Đừng bảo chúng tôi bắt nạt ông, bởi vì các ông là người khơi mào chuyện này trước!”
Khi Sở Nhậm Hùng – liệt kê ra các cường giả bên cạnh ông ta, rồi lại nói tới quan hệ của nhà họ Sở.
Người nhà họ Triệu ngây người.
Thế thì, nhà họ Triệu lấy gì chống lại người ta đây?
Đừng nói là bọn họ, cho dù máy gia tộc mạnh nhất ở Kim Lăng cũng không làm gì được.
Không nói đến tám trăm người mặc áo trắng của nhà họ Sở, chỉ riêng máy chục cao thủ bên cạnh Sở Nhậm Hùng thôi đã có thể giải quyết được mọi thứ ở Kim Lăng rồi.
“Đúng rồi, người đã tát ba tôi đâu?”
Con trai của Sở Nhậm Hùng là Sở Văn Vũ lạnh lùng nói.
Nghe tin ba mình bị đánh, con cháu nhà họ Sở suýt nữa đã dẫn người đánh tới ngay tối hôm đó.
Đối với nhà họ Sở, đây chắc chắc là chuyện không thể tha thứ.
Chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Vậy mà lại có người dám tát Sở Nhậm Hùng ư?
Thật không thể tưởng tượng nồi.
“Là tôi!”
Triệu Viễn hào phóng đi ra, nhìn Sở Văn Vũ với vẻ mặt không sợ gì.
“Tốt, tốt lắm! Tiểu bối thật ngông cuồng! Cậu lại dám tát ba tôi u? Ha ha ha…”
“Cậu thật to gan!”
Sở Văn Vũ gầm lên.
“Ừ, tôi là người tát đấy! Ông ta kêu người tát tôi một cái, tôi trả lại cho ông ta một cái. Công bằng công chính!”
Triệu Viễn không hề sợ hãi, anh nhìn thẳng vào Sở Văn Vũ.
“Rầm rằm!”
Câu nói này của Triệu Viễn đã chọc giận người nhà họ Sở.
Tám trăm người mặc áo trắng nhà họ Sở chằm chòng chọc Triệu Viễn.