Chuyện gì thế này?
Bọn họ tới đây hoàn toàn là vì chiến thần Côn Luân.
Có liên quan gì với Triệu Viễn chứ?
Bọn họ không hề quen Triệu Viễn.
Càng đừng nói đến chuyện đứng ra ra mặt cho Triệu Viễn.
Người nhà họ Triệu này tư duy kiểu gì vậy?
Hiểu sai hả?
Mọi người nhà họ Triệu lũ lượt cảm ơn, mấy người Trần Đẳng thì xáu hồ.
Bọn họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Lúc này Trần Đằng mới nói: “Đúng thết! Triệu Viễn là người mà tôi cực kỳ coi trọng, nhà họ Triệu còn là gia tộc ưu tú ở Kim Lăng mình, mấy năm nay đã có rất nhiều đóng góp.
Có người gây khó dễ, tôi tuyệt đối không để yên.”
Trương Kế Hàng cũng nói: “Đúng, Triệu Viễn là nhân tài hiếm có! Chúng tôi rất coi trọng cậu ấy!”
Sau khi các sếp lớn khen ngợi một phen.
Triệu Viễn cảm thấy đỏ mặt xấu hồ.
Hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Rõ ràng chẳng liên quan gì tới anh ta, người trong nhà lại đổ hết công lao thành của anh ta.
Anh ta lén nhìn Diệp Quân Lâm một cái, phát hiện không có khác thường, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn.
Triệu Viễn xấu hổ, nhưng người nhà họ Triệu thì khác.
Bọn họ hưng phần chết đi được.
Đầu tiên, đã hóa giải được kiếp nạn mà nhà họ Sở mang tới.
Tiếp theo, các sếp lớn hàng đầu ở thành phố Kim Lăng liên tục khen ngợi Triệu Viễn.
Đây là phúc của nhà họ Triệu!
“Nhà họ Triệu ra rồng thật rồi!”
“Có Triệu Viễn ở đây, tương lai nhà họ Triệu trăm năm không ngã!”
“Bây giờ tôi lập Triệu Viễn làm gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Triệu!”
Trước mặt mọi người, Ngô Mộc Lan trực tiếp bổ nhiệm vị trí gia chủ đời tiếp theo cho Triệu Viễn.
Vượt một hàng chỗ đám Triệu Học Thành.
Nhưng bọn họ không có bắt kỳ lời oán thán nào.
Với thực lực hiện tại của Triệu Viễn, dưới sự dẫn dắt của anh ta, nhà họ Triệu sẽ đi được càng xa.
Mọi người mới được hưởng thụ càng nhiều.
“Ông Trần, ông thấy thế nào?”
Ngô Mộc Lan còn hỏi.