“Đúng đấy, nếu không có chú ước chiến, ông nội bà nội sao có thể nhìn thấy Văn Thao nhà tôi giỏi thế nào chứ?”
Triệu Quân Phi cũng rất là không biết xáu hổ, chủ động hưởng thụ mọi thứ.
Tiêu Thắm không nhìn nỗi nữa.
“Em nói này chị cả, anh rể, chuyện này có quan hệ với hai người sao?”
Tiêu Thắm hỏi.
Nếu như nói là công của Triệu Viễn, cô tạm nhịn vậy.
Nhưng Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao chạy tới tranh công, cô không nhịn được nữa.
Sắc mặt Trương Văn Thao không vui, anh ta nói: “Tiêu Thắm, em có ý gì? Sao lại không liên quan đến anh? Lãnh đạo Trần, lãnh đao Trương, chẳng phải họ đều được anh mời tới sao? Không có họ, có thể hóa giải mối nguy này sao?”
Triệu Quân Phu cũng cười khẩy nói: “Em gái, em có ý gì hả?”
Tiêu Thắm cười nhạt nói: “Có chuyện gì? Trong lòng anh chị tự biết! Sao vừa nãy hai người ở đây, bây giời sự việc đã được giải quyết thì chạy tới tranh công rồi hả?”
Tiêu Thắm luôn nói nói không kiêng dè gì cả, có gì nói nấy.
iêu Thắm, ý của em là những lãnh đạo đó là người khác mời tới? Không liên quan tới bọn anh ư?”
Trương Văn Thao chợt cao giọng, quát về phía Tiêu Thám.
Triệu Quân Phi cũng quát lên: “Đúng thế, Tiêu Thắm, em không được vu oan cho người khác như thế, cái gì gọi là bọn chị tới tranh công hả?”
Khóe miệng Tiêu Thắm khẽ nhếch lên nụ cười trào phúng: “Không phải anh chị nói những lãnh đạo đó là do anh chị mời tới sao? Được thôi, bây giờ gọi điện thoại kiểm chứng đi?”
“Cái này…”
Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi đều sửng sốt.
‘Yết hầu khẽ trượt, một tia khẩn trương hiện lên.
“Được rồi, Tiêu Thấm. Cháu cũng không nghĩ xem, anh Triệu Viễn cháu giỏi, nhưng chưa đến mức lãnh đạo Trần phải đích thân tới, bố và ông nội của Văn Thao, người ta từng ở cùng một tuyến đấy, chắc chắn là người ta nể mặt họi”
Ngô Mộc Lan giải vây kịp thời, mới cho Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi thở phào một hơi.
Nếu Tiêu Thắm khăng khăng gọi điện thoại, bọn họ sẽ lộ tẩy mát.
May mà có Ngô Mộc Lan.
“Ông nội bà nội, để chúc mừng cho thắng lợi của nhà họ Triệu, cháu đã đặt một bàn ở khách sạn Vạn Hào cho mọi người tới chúc mừng.”
Trương Văn Thao nói.
Ngô Mộc Lan gật đầu: “Tốt quá, bà cũng nghĩ vậy, không ngờ cháu đã sắp xép xong xuôi rồi. Nhà họ Triệu cháu và Viễn, bà rất mừng. Các cháu nhỏ hãy học theo nhé!”
“Đúng, nhát là Nhã Lan, con rễ chị mới học được một ít, đừng kiêu ngạo như vậy!”
Tiêu Nhược Mai hừ lạnh nói.
Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên liếc mắt nhìn nhau.
Sắc mặt rất là khó coi.
Địa vị của họ ở nhà họ Triệu vẫn thấp như cũ.
Dựa vào Diệp Quân Lâm không ổn rồi.
Chỉ có thể dựa vào Lý Tử Nhiễm thôi.
Buổi tối, mọi người nhà họ Triệu đi tới khách sạn Vạn Hào.