Nhà họ Triệu mượn sức của Lý Tử Nhiễm.
Lý Tử Nhiễm mượn sức của nhà họ Triệu.
“Yên tâm đi, cô bé! Cháu cứ yên tâm tới tỉnh thành, chúng ta sẽ trải đường cho cháu! Không nói đên cái khác, Triệu Viễn có thể loại bỏ mọi phiền phức cho cháu.
Anh rể cháu làm ở cục công thương, chắc chắn sẽ giúp được nhiều cho cháu, chị cả cháu là phó thống đốc ở ngân hàng Hắc Kỳ, cũng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.”
Ngô Mộc Lan bảo đảm nói.
“Vậy thì cảm ơn ông nội bà nội, anh rễ cả, chị cả, và em Triệu Viễn.”
Trước đó Lý Tử Nhiễm vẫn thấp thỏm làm sao để nói chuyện này.
Bây giờ Ngô Mộc Lan chủ động đề xuất thì tốt hơn nhiều rồi.
“Nào, ông đề nghị mọi người cạn một ly! Hôm nay đúng là song hỉ lâm môn, nhà họ Triệu đã giải trừ được mồi nguy, thêm nữa là cô nhóc Tử Nhiễm tới tỉnh thành để phát triển!”
Triệu Kiến Quốc đề nghị nâng ly.
Sau khi uống xong một ly, Diệp Quân Lâm nói với Lý Tử Nhiễm: “Em tới phát triển là được rồi, ai dám cản trở em chứ? Không cần người khác hỗ trợ.”
Diệp Quân Lâm muốn bảo vệ chu toàn cho Lý Tử Nhiễm cả đời, làm gì cần người khác chứ?
Lời này vừa khéo bị Triệu Học Thành nghe thấy, ông ta cười khẩy nói: “Sao nào? Khinh thường sự trợ giúp của nhà họ Triệu tôi hả?”
“Có chuyện gì vậy?”
Ngô Mộc Lan hỏi ngay.
“Bố mẹ, vừa nãy Diệp Quân Lâm bảo là không cần chúng ta giúp đỡ.”
Triệu Học Thành trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
Mặt Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên lập tức biến sắc.
Khó khăn lắm nhà họ Triệu mới đồng ý trợ giúp cho Tử Nhiễm phát triển.
Thế không tốt à?
Sao cứ phải từ chối nhỉ.
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc nhìn về phía Diệp Quân Lâm với vẻ bực bội: “Là cậu nói hả?”
“Đúng, là cháu nói đấy. Vợ cháu không cần giúp, tự cô ấy làm cũng phát triển rất tốt. Nếu như mọi người cần Tử Nhiễm giúp thì cứ nói, chúng cháu không cần giúp đâu.”
Diệp Quân Lâm trả lời nghiêm túc.
“Phốc!”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, hai người Triệu Nhã Lan muốn ói máu rồi đấy.
Còn về phần Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc, hai người họ đang đen mặt.
Đây là ý gì?
Coi thường nhà họ Triệu hả?
Nói như kiểu nhà họ Triệu muốn dựa vào Lý Tử Nhiễm vậy!
“Phanh!”
Ngô Mộc Lan bất ngờ vỗ mạnh lên bàn một phát, mọi người giật mình.
Nhất thời, giữa sân yên tĩnh lại.
Mọi người đều giật mình, không dám thở mạnh.