Rất nhanh, đám người Thạch Thanh Sơn đã đi tới.
Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc vừa muốn ân cần thăm hỏi thì người ta đã trực tiếp đi lướt qua, coi bọn họ như không khi.
“Làm phiền, cho hỏi cô Lý Tử Nhiễm là người nào?”, Thạch Thanh Sơn đi đến phía trước, đánh giá một lượt rồi hỏi.
“Là tôi!”, Lý Tử Nhiễm trả lời, cô đã ý thức được cái gì đó.
“Chào cô chủ Lý, bắt đầu từ lúc này, toàn bộ trung tâm nghiên cứu và đội ngũ nghiên cứu ngày xưa của tập đoàn Tam Hưng đã thuộc về cô! Đây là hợp đồng, xin cô hãy xem qual”
Thạch Thanh Sơn không nói lời vô nghĩa mà trực tiêp đưa hợp đồng cho Lý Tử Nhiễm.
“Phụt!”
Thấy tình cảnh này, thiếu chút nữa Triệu Kiến Quốc đã hộc máu.
Thạch Thanh Son lại tự mình đến đưa tặng hợp đồng?
Hay là ông lớn siêu cấp mà ông ta nhắc đến có quan hệ gì với Lý Tử Nhiễm?
“Chào cô chủ Lý, đây là hợp đồng và tài liệu của nơi sản xuất ban đầu thuộc tập đoàn Tam Hưng, cũng thuộc về côi”
“Chào cô chủ Lý, đây là hợp đồng của tòa nhà văn phòng trước đó của tập đoàn Tam Hưng, cũng đã thuộc về côi”
Từng ông lớn đều đưa hợp đồng lên.
Hiện tại toàn bộ hệ thống mà tập đoàn Tam Hưng để lại đã thuộc về Lý Tử Nhiễm.
Khiếp sợ!
Vô cùng khiếp sợ!
Vấn đề thật sự được giải quyết rồi!
“Đây là sự thật sao?”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhìn nhau cười.
Ngô Mộc Lan mừng đến chảy nước mắt.
Vẻ mặt Triệu Kiến Quốc cũng mang đầy hưng phần.
Lý Tử Nhiễm như lâng lâng bay lên.
Tương lai đã không còn giới hạn.
Nhà họ Triệu cũng vì thế mà leo lên cao.
“Nhà họ Triệu sắp bay cao, chúng ta cũng sắp bay cao!”
Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi hưng phấn nhảy cẵng lên hoan hô.
Từ trên xuống dưới nhà họ Triệu đều là một mảnh vui mừng.
“Chắc chuyện này không liên quan đến Diệp Quân Lâm đâu đúng không?”, Có người đưa ra nghỉ ngờ.
Mọi người đều sửng sốt.
Nếu thật sự là do Diệp Quân Lâm làm ra mọi chuyện.