“Cái gì?” Mọi người nghe vậy thì ngắn người ra.
Muốn nơi này đổi chủ nhân?
Chẳng phải đang nói muốn đuổi Thạch Thanh Sơn đi?
Người nào ăn gan hùm mật gấu rồi!
“Các anh em, bắt lấy đám người trâng tráo lớn lối này cho tao!”
Người đi đầu ra lệnh một tiếng, hơn trăm người vọt tới.
Trương Đông Húc và Trương Nghiệp Phi sợ tới mức trốn đến phía sau.
Phải biết là Lữ Chiến chỉ mang theo có mười hai người mà thôi.
Có thể ứng phó nhiều người như vậy không?
Huống chi Thạch Thanh Sơn còn có trên trăm tên cao thủ biết cách đấu…
Nhìn thấy hơn trăm người vọt tới, vẻ mặt Lữ Chiến thật trấn định, cả mí mắt cũng không chớp cái nào.
Phía sau anh ta trừ hai cao thủ đeo mặt nạ trắng đen ra thì mười tên vệ sĩ còn lại đều xông lên nghênh chiến!
Ngay sau đó, bọn người Trương Nghiệp Phi sợ ngây người.
Mười người này lại kinh khủng đến như vậy?
Bọn họ trực tiếp đè bẹp hơn cả trăm người.
Rất nhanh, hơn trăm người đã bị đánh tan, trốn ngược vào sân đầu quyền anh ngầm.
“Đi, đi vào!”
Lữ Chiến mang theo mọi người tiền vào sân đầu.
Giờ phút này, trong sân đang tiền hành thi đấu.
Cũng không ít người đang xem.
Nhưng mọi người đều bị sự náo động trong sân hấp dẫn.
“Bang bang phanh…”
Bảo vệ của sân đấu ngầm không ngừng lao vào.
Bên ngoài xuất hiện một tốp người.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
“Sao lại thế này?” Mọi người dò hỏi.
“Không xong, có người đên phá quán gây sự! Mau thông báo cho Thạch Phật đi!”
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai của Thạch Phật.
Thạch Thanh Sơn mang theo các cao thủ đi vào giữa sân.
“Lá gan của Trương Nghiệp Phi thật là lớn, cũng dám tới chỗ của tôi gây chuyện à?”
Thạch Thanh Sơn liếc một cái đã nhận ra Trương Nghiệp Phi, ông ta lạnh lùng quát.