Võ Tiêu vừa nhẹ nhõm vừa tự tin.
Chuyện này so với giết địch trên chiến trường đơn giản giống như nghỉ phép.
Mặc dù Lý Tử Nhiễm không quá thoải mái.
Nhưng Ngô Thị Lan đã sắp xếp, cô cũng không có cách nào.
Mấu chốt là Võ Tiêu này hai mươi bốn tiếng ăn uống cùng cô.
Cô không thể nào gặp mặt Diệp Quân Lâm được.
Trong công ty.
Diệp Quân Lâm vẫn như ngày thường, đi vào văn phòng của Lý Tử Nhiễm, ngay lúc chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người chặn đường.
Cũng không thấp hơn anh ta bao nhiêu.
Quan trọng lại là nữ.
“Anh không thể đi vào!”
Võ Tiêu lạnh lùng nói.
“Cô là ai?”
Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.
Anh ta chưa từng thấy qua người phụ nữ này.
“Tôi là vệ sĩ của tổng giám đốc Nguyên, phụ trách an toàn của tổng giám đốc Nguyên!”
Võ Tiêu trả lời.
Diệp Quân Lâm giật mình.
Lý Tử Nhiễm có vệ sĩ từ lúc nào?
“Vậy cô tránh ra đi, tôi là chồng cô ấy!”
Diệp Quân Lâm vẫn muốn đi vào bên trong.
“Không được! Nhiệm vụ chính của tôi là không cho anh tiếp xúc với tổng giám đốc Nguyên!”
Võ Tiêu ngăn cản trước mặt Diệp Quân Lâm.
Suy nghĩ của Diệp Quân Lâm thay đổi thật nhanh lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Đây là vệ sĩ nhà họ Trịnh mời đến để ngăn cản anh tiếp xúc với Lý Tử Nhiễm.
“Cô xác định là có thể ngăn cản tôi sao?”
Diệp Quân Lâm cười.
Vẻ mặt Võ Tiêu lạnh lùng hà khắc: “Giết người trên chiến trường tôi còn không sợ thì tôi hoàn toàn không để anh vào mắt!”
Trong đầu Võ Tiêu có ba mươi cách có thể chế ngự Diệp Quân Lâm trong nháy mắt.
Theo như cô ta thấy Diệp Quân Lâm chỉ là người bình thường nên hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Cô ta ra tay đối phó với loại người bình thường này thật sự là pháo cao xạ đánh và một con muỗi, dùng người tài không đúng chỗ.
Diệp Quân Lâm sững sờ cười hỏi: “Cô đã từng đi lính sao?”
“Ừ”
Võ Tiêu gật đầu.