Chẳng mấy chốc, mấy người Trương Đông Húc đã đi vào văn phòng.
“Cô chính là tổng giám đốc Thiên Lạc, Lý Tử Nhiễm à?”
Trương Đông Húc nói đầy trịch thượng.
Trong mắt Trương Đông Húc, ở thành phố Kim Lăng bây giờ không có ai mà anh ta không dám chọc vào!
Giọng điệu đầy ngạo mạn, ngang ngược.
“Đúng vậy, ngài đây có việc gì cứ nói thẳng”
Lý Tử Nhiễm không thích cách nói chuyện của Trương Đông Húc lắm.
“Ông chủ của tôi muốn mời cô tới dạ tiệc! Tôi tới thông báo cho cô, tối nay tôi sẽ cho người tới đón cô!”
Trương Đông Húc vốn dĩ chẳng thèm quan tâm Lý Tử Nhiễm có đồng ý hay không mà quyết định luôn.
Trương Đông Húc lại ra lệnh: “Cô chuẩn bị chút đi, lát nữa tôi sẽ tới đón cô!”
Dứt lời, Trương Đông Húc bèn định rời đi.
“Đợi đãt”
Lý Tử Nhiễm nói đầy lạnh lùng.
“Sao?”
Trương Đông Húc tò mò hỏi.
“Chủ nhân của anh là ai?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“À, tối nay cô sẽ biết, dù sao thân phận của ngài ấy cũng cao quý tới mức cô không thể tưởng tượng được đâu, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời là được!”
Trương Đông Húc vừa dứt lời, giọng nói của Lý Tử Nhiễm lại vang lên: “Tiên khách!”
“Hả? Cô có ý gì?
Trương Đông Húc không thể tin được, hỏi.
“Xin lỗi, tôi xin phép từ chối lời mời của người lại”
Lý Tử Nhiễm từ chối thẳng.
Trương Đông Húc cười: “Lý Tử Nhiễm tôi nói cho cô biết, cô có thể từ chối lời mời của tất cả những người ở Kim Lăng, nhưng cô không thể từ chối lời mời của ngài ấy! Cũng không có cớ gì mà từ chối!”
Ngay cả Thạch Thanh Sơn mà Lữ Chiến cũng giết được thì làm gì có ai mà anh ta không mời được?
“Vậy anh nói cho tôi biết là ai đi?”
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm tối sầm.
“Thân phận của ngài ấy phải được giữ bí mật, cô gặp là biết! Nếu như cô từ chối thì cô sẽ hối hận!”
“Cô có biết tối qua mấy người Thạch Thanh Sơn, Sư Gia chết như thế nào không?
Bọn họ đều bị chủ nhân tôi giết chết đấy!”
Trương Đông Húc kiêu ngạo.
“Ngu xuẩn, tiễn khách!”
Lý Tử Nhiễm ra lệnh.