“Cậu Chiến, tôi hứa đêm nay sẽ khiến cậu khó mà quên được.
“Ha ha ha…”
Mấy người đều bật cười.
Màn đêm buông xuống.
Cả thành phố chìm trong bóng tối.
Sau khi Lý Tử Nhiễm và Võ Tiêu đi vào bãi đậu xe dưới tâng hầm, bên trong không có một bóng người, từng cơn gió lạnh lẽo lùa vào khiến người ta không kìm được phải rùng mình.
Võ Tiêu cảnh giác nhìn xung quanh, cô nhận thấy có điều gì đó bất thường.
“Tổng giám đốc Lê Nguyên, cô lên xe trước ởi.”
Võ Tiêu lạnh lùng nói.
Trực giác của cô nói cho cô biết là có người…
Lý Tử Nhiễm nghe lời đi lên xe, cô thúc giục: “Võ Tiêu mau lên xe, chúng ta đi khỏi đây trước đã.”
“Không đi được nữa, muộn mất rồi!”
Võ Tiêu vừa dứt lời.
Từng bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng trong bãi đậu xe ngầm.
.Cộp cộp cộp…
Cùng lúc đó, cửa những chiếc xe đang đâu đồng loạt mỏ ra, bên trong có người đi xuống.
Đông như kiến cỏ, ít nhất cũng phải có mấy trăm người, ùn ùn kéo lại bao vây xung quanh.
“Cái gì vậy?”
Lý Tử Nhiễm vô cùng sợ hãi.
Cô đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ đâu.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi cứu viện.
Nhưng lại phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.
Lúc này, một đám liều mạng hằm hè đi lại gần.
Võ Tiêu đứng ở đâu cũng lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén.
“Tránh ral Bọn tao chỉ cần đưa Lý Tử Nhiễm đi, người không liên quan đừng xen vào!”
Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng nói.
“Hừ, nếu muốn mang giám đốc đi thì phải bước qua xác tao đãi”
Ánh nhìn lạnh lẽo trong mắt Võ Tiêu bắn ra.
“Đánh cho tao!”
Ngay lập tức, hàng trăm người lao đến như thủy triều.
Võ Tiêu gầm nhẹ một tiếng, nghênh đón trực diện.
Võ Tiêu không hổ danh là nữ Diêm La giết giặc trên chiến trường.
Cực kỳ mạnh mẽ.
Vừa ra tay đã bày ra bản lĩnh tuyệt vời.