Chiến thân Diêm La đã hỏi Diệp Quân Lâm: “Chiến thần, có cần tôi đi bắt không?”
Diệp Quân Lâm cười: “Ra đi, nấp lâu như thế sao?”
Giọng nói này vang lên bên tai Võ Tiêu.
Cô ta tự cho rằng bản thân đã ẩn nấp rất kỹ càng.
Đây là môn học làm lính đặc chủng xuất sắc nhất của cô ta.
Cuối cùng chiến thần Côn Luân tự mình phái người ra tay thì nước Lang mới bị đánh bại.
Nước Lang hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng chiến thân Diêm La đã lưu lại ám ảnh không nhỏ trong tâm trí các chiến sĩ chiến khu phía Tây.
Thế nên Võ Tiêu vừa nhìn đã nhận ra chiến thân Diêm La.
Bởi vì ấn tượng sâu đậm!
Ngay sau đó, sắc mặt cô ta thay đổi mãnh liệt…
Ánh mắt không thể tin nổi từ từ nhìn về hướng Diệp Quân Lâm.
Anh ấy có thân phận gì?
Lại có thể ra lệnh cho chiến thần Diêm La bảo vệ Lý Tử Nhiễm?
Có quyền?
Có tiền?
Thấy thế, Diệp Quân Lâm cười: “Cô nhận ra anh ta, thế cũng có thể hiểu được.
Năm đó có lẽ cô đã ở dưới trướng Tần Uyên đánh nhau cùng anh ta “Đùng!”
Diệp Quân Lâm vừa nói xong, Võ Tiêu trợn tròn mắt.
Sao Diệp Quân Lâm lại biết tất cả chuyện này?
Trừ khi thân phận của anh ấy người bình thường không thể tưởng tượng nổi?
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Võ Tiêu hỏi.
Diệp Quân Lâm hút một hơi thuốc, cười nói: “Anh nói cho cô ta đi Chiến thần Diêm La trừng Võ Tiêu nói: “Đứng trước mặt cô chính là ác mộng của hàng trăm quốc gia, hàng nghìn quân lính, là cỗ máy chiến tranh vang danh đại ma vương chiến trường Việt Nam, chiến thần Côn Luân!”