Qua mình hết nội dung chưa edit nên lên ít chương, nay mình bù. Mong các bạn phát hiện nhóm edit thiếu sót chổ nào như tên tuổi chẳng hạn. Nhắn vào group face cho mình biết nhé!
Nghe vậy, đám người kia đều ngẩn ra.
Đang khiêu khích họ đấy à? Khiêu khích họ không dám xông vào cánh cửa này? Thế thì ai mà nhịn được?
“Phá cánh cổng này cho tao!” Quách Long Đằng khồng chịu nổi sự khinh miệt này.
“Răng rắc!”
“Rầm!”
Ngay sau đó, mấy cao thủ tiến lên dỡ bỏ cổng sánh của đại viện quân khu.
“Các người thật to gan, dám phá cổng nơi này. Các người có biết nơi này là nơi nào không?” Phương Chiến tức giận quát lên.
“Gâu gâu gâu… Mấy con quân khuyển sủa ầm lên. . Truyện Dị Giới
Quách Phi Hồng lạnh mặt nói: “Người đâu, xông vào bắt Diệp Quân Lâm ra đây cho tao. Kẻ nào dám cản đường, giết chết!”
Đám Long Hổ Vệ lập tức muốn xông vào.
“Đứng lại! Để tao xem thằng nào dám Phương Chiến quát lên. Đám quan quân khác cũng kêu to.
“Có gì mà không dám? Xông vào cho tao!” Quách Phi Hồng hoàn toàn khinh thường.
“Các người biết đây là chỗ nào không mà dám xông vào hả?” Phương Chiến hét lớn: “Nơi này là đại viện quân khu, thuộc cấm địa quân sự! Các người xâm nhập bất hợp pháp đã phạm luật!
Câu nói của Phương Chiến khiến Long Hổ Vệ đều dừng bước, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn anh ta, đồng thời giống như một tia sét đánh trúng mấy người Quách Phi Hồng. Đám Quách Phi Hồng chợt hiểu ra, ban đầu họ đã cảm thấy khí chất của nhóm Phương Chiến rất khác biệt, nhưng không thể nói rõ đó là gì.
Những người này còn mặc áo ba lỗ màu xanh lục. Bây giờ họ mới nhận ra, hình nhự những người này đều là quân nhân, ngay cả mấy con chó kia nữa, rõ ràng là quân khuyển!
Trong lúc nhất thời, đám Quách Phi Hồng, Quách Long Đằng đều hoảng hốt. Nếu nơi này thật sự là đại viện quân khu thì họ sẽ gặp phiền phức to. Nhất là khi nếu đám người này đều là quân nhân.
Bây giờ nên làm sao đây? Xông vào hay là rời đi? Không thể rời đi, không thể làm mất mặt nhà họ Quách! Quách Phi Hồng cười lạnh: “Mày nói nơi này là đại viện quân khu thì nó là đại viện quân khu hả? Muốn làm tao sợ à?”
“Tao nói cho mày biết, lập tức kêu Diệp Quân Lâm quỳ bò ra gặp tao, nếu không tao sẽ hủy diệt nơi này, giết chết chúng mày!”
Long Hổ Vệ đã vào trạng thái sẵn sàng, chỉ cần ra lệnh một tiếng, họ sẽ đập tan nơi này.
“Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng.”
Phương Chiến nói.
“Người đây, xông vào bắt Diệp Quân Lâm cho tao!” Nhưng Quách Phi Hồng không hề cảm kích. Câu nói của ông ta đã chọc giận Phương Chiến, chọc giận mọi người.
“Một lũ ngu xuẩn, dám gây sự trên địa bàn của ông!” Phương Chiến lấy điện thoại ra gọi: “A lô, tôi là Phương Chiến! Truyền lệnh của tôi, tập kết tất cả binh lính của chiến đoàn Huyết, vũ trang hạng nặng đến đại viện quân khu phía tây ngoại ô, bảo vệ Côn Luân!”
Vương Hổ cũng gọi điện thoại: “A lô, tôi là Vương Hổ, nghe lệnh của tôi, tập kết một ngàn binh lính thuộc đoàn Hổ, vũ trang hạng nặng đến đại viện quân khu phía tây ngoại ô, bảo vệ Vân Lạng!”
Trương Thiên Long: “A lô, tôi là Trương Thiên Long, tập kết thành viên của đoàn Long cấp tốc đến đại viện quân khu phía tây ngoại hô, có nhiệm vụ tác chiến quan trọng!”
“Nghe lệnh của tôi, đoàn Liệp Ưng vũ trang hạng nặng, cấp tốc đến đây!”