“Thiên vương Lục đã đến Hoa Lư, sau khi đón thi thể của Lã Chiến về, ta sẽ tổ chức lễ tang cho thằng bé ở Hoa Lư.” Phó Thương Long nói.
“Chúng con đã hiểu, chúng con nhất định sẽ tổ chức lễ tang lớn cho sư đệ!”
Phó Thương Long nhìn về phía mọi người: “Kế tiếp các con phải điều tra rõ về những kẻ dính líu tới cái chết của Lã Chiến!
Lúc đó, ta muốn chúng chôn cùng Lã Chiến!”
Ánh mắt Phó Thương Long lạnh lùng, khí thế lạnh lẽo lan tỏa ra ngoài khiến mọi người run lên, thậm chí cảm nhận rõ ràng nhiệt độ chung quanh mình hạ xuống chừng bảy tám độ. Không phải khuếch đại, mà là sự thật! Bởi vì Phó Thương Long là bậc thầy võ học, tu luyện ngạnh khí công, mấy ngày nay ông ta bế quan cũng là để tu luyện khí công.
“Vâng, thưa thầy. Chúng con sẽ đi điều tra ngay, phàm là người có liên quan thì đầu sẽ điều tra rõ!” Người bên dưới lập tức đáp.
Mọi người run rẩy, lần này Phó Thương Long muốn chôn sống một đám người để hạ táng cùng Lã Chiến, thật là tàn nhẫn. Nhưng đây chính là kết cục khi đắc tội với Nam Hồng Môn.
Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm ở Hoa Lư không nhận thấy nguy hiểm càng lớn sắp kéo đến. Thậm chí Diệp Quân Lâm đã quên mất người tên là Lã Chiến, miễn bàn nghĩ đến sau này sẽ có người tới báo thù.
Anh hoàn toàn không muốn biết thân phận của Lã Chiến.
Mấy ngày gần đây, nhà họ Trương vẫn luôn thấp thỏm. Hai cha con Trương Nghiệp Phi ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày cứ lo lắng chuyện này. Bởi vì ngay từ đầu họ đã biết Lã Chiến đến từ Nam Hồng Môn, thậm chí còn là học trò của thủ lĩnh Nam Hồng Môn. Cho nên sau khi Lã Chiến xảy ra chuyện, họ mới càng thấp thỏm. Nam Hồng Môn chắc chắn sẽ không để yên, thậm chí sẽ làm liên lụy tới họ. Họ vẫn đang chờ đợi.
Buổi chiều, một nhóm người đột nhiên ập đến, đó chính là đoàn người Lục Khấu Trọng, một trong bốn thiên vương của Nam Hồng Môn. Ánh mắt Trương Nghiệp Phi sáng lên, lập tức nghênh đón: “Cuối cùng các vị cũng đã đến.”
“Nhà họ Trương chúng tôi thật vô dụng,,ụ không thể bảo vệ được cậu Lã Chiến Trương Nghiệp Phi thẳng thắn tội danh trước.
“Đứng lên đi, tôi biết không liên quan gì đến mấy người.” Lục Khấu Trọng không kiên nhãn nói: “Tôi hỏi hai người, thi thể của Lã Chiến đâu?”
“Hả?” Trương Nghiệp Phi sửng sốt, sau đó nói: “Thưa anh, thi thể của cậu Lã đã bị thuộc hạ của chiến thần Diêm La kéo đi rồi, không biết ném ở đâu nữa.”
“Cái gì? Ném ư?” Lục Khấu Trọng nổi giận, khí thế bá đạo bùng nổ, khiến đám Trương Nghiệp Phi không thở nổi. Trương Nghiệp Phi, Trương Đông Húc đều hoảng sợ, người này còn mạnh hơn cả hai nô tài của Lã Chiến. Rốt cuộc đây là ai?”
“Đúng thế, đám người kia nói muốn vứt thi thể của cậu Lã như rác rưởi.”
“Tôi đoán chắc họ đã ném vào thùng rác nào đó, bị hư thối từ lâu rồi.”
Nghe vậy, Lục Khấu Trọng hoàn toàn nổi giận, đấm một phát lên tường nhà họ Trương, khiến cả bức tường sập xuống.
“Tìm chết”
“Nếu không tìm thấy thi thể của Lã Chiến, tôi bảo đảm sẽ khiến cả Hoa Lư chôn cùng!!”
Lục Khấu Trọng dữ tợn nói. Trương Nghiệp Phi và Trương Đông Húc đã quỳ xuống dưới áp lực mạnh mẽ này. Quá mạnh, mạnh hơn cả bất cứ ai mà họ từng gặp.
“Dẫn tôi đi gặp chiến thần Diêm Lal” Lục Khấu Trọng lạnh lùng nói.
Không lâu sau, đám người đã xuất hiện trước cửa câu lạc bộ Thiết Huyết. Lần này Trương Nghiệp Phi càng tự tin hơn trước, bởi vì ông ta đã biết thân phận bốn thiên vương của Lục Khấu Trọng.