Nghe vậy, đệ tử Nam Hồng Môn đều bật cười.
“Cấm địa á? Không có nơi nào mà Hồng Môn không thể đặt chân vào!”
“Các cậu nghe tôi khuyên đi, bước vào nơi này thì các cậu không còn tự quyết định được nữa đâu.” Ông bác khuyên nhủ. Đừng nhìn ông bác này chỉ là người canh cửa, nhưng thực tế lại là cựu chiến binh.
“Chúng tôi cứ muốn vào đấy, làm gì được chúng tôi?” Đám cao thủ Hồng Môn nghênh ngang đi vào.
“Hầy, lại là một đám chịu chết.” Nhìn bóng lưng đám người này, ông bác thở dài bất đắc dĩ.
Trên đường đi, phàm là người gặp gỡ họ thì đều khuyên họ trở về, nói nơi này là cấm địa Hoa Lư, không phải ai cũng có thể tiến vào. Điều này khiến cao thủ của Nam Hồng Môn rất khó hiểu, đồng thời nhanh chóng tìm đến đại viện quân khu.
“Nhìn kìa, đó là xe của Lý Từ Nhiệm, họ đang ở đây!”
Thấy chiếc xe đỗ ngoài cổng, người kia kinh hô. Mọi người đang định xông vào thì đúng lúc này, một người mặc đồ thể thao, ngậm thuốc lá xuất hiện trước mắt họ. Đó chính là chiến vương Trung Phương.
Lúc này, nhóm Diệp Quân Lâm đang đứng trên nóc nhà quan sát. Họ đang đoán Trung Phương sẽ giải quyết đám rác rưởi này trong vòng mấy giây. Diệp Quân Lâm đoán một giây.
Giữa sân, Trung Phương nhìn lướt qua đám người: “Ai kêu mấy người tới đây? . Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUМtrцye n.V N ++
Không biết đây là nơi mà mấy người không nên đến sao?”
Đám cao thủ Nam Hồng Môn nhất thời sửng sốt. Sao cứ có người nói nơi này không thể đến thế nhỉ? Rốt cuộc nơi này là sao?
Trông có vẻ tiêu điều đổ nát, càng giống như là xóm nghèo, sao lại trở thành cấm địa của Hoa Lư?
“Hừ, nơi nào mà chúng tôi không thể tới?
Mau tránh ra!” Người cầm đầu quát lên.
Trung Phương cười nói: “Chờ tôi rít xong hơi thuốc!”
Rít xong một hơi thuốc lá, Trung Phương nhúc nhích, biến thành một tia chớp xông tới.
Ánh mắt mọi người chợt tối om, không còn ý thức. Chờ đến khi tỉnh lại, họ phát hiện mình đang nằm trong đống rác, bị ném ra khỏi khu bố kia.
Mọi người không khỏi hoảng sợ. Họ thậm chí không biết đối phương ra tay từ khi nào. Đúng là cấm địa, không phải ai cũng có thể xông vào. Mau rút luil Cả đám đều chạy trối chết.
Tại sơn trang nhà họ Đoàn, bốn thiên vương đích thân bắt được chiến thần Diêm La, mọi người đều tràn đầy vui mừng.
“Đại ca yên tâm, cô ả kia sẽ bị bắt nhanh thôi.” Lục Khấu Trọng nói. Ba người còn lại, ông ta tùy tiện phái ai cũng có thể giải quyết.
Đúng lúc này, hai mươi cao thủ lại hoảng hốt chạy về: “Báo cáo thủ lĩnh, bốn vị thiên vương, không ổn…”
Tất cả đều mặt mũi bầm dập, hiển nhiên là đều bị thương.
“Thế là thế nào?” Lục Khấu Trọng phẫn nộ hỏi.
“Lý Từ Nhiệm và Võ Tiêu trốn trong đại viện nào đó ngoài ngoại ô Hoa Lư, nơi đó rất quái dị, gặp ai cũng khuyên chúng tôi trở về, nói nơi đó là cấm địa. Chúng tôi gặp một kẻ kỳ lạ, thậm chí chưa thấy hắn ta ra tay như thế nào thì chúng tôi đã ngất xỉu…”
Sau khi nghe đám người này nói xong, đám Lục Khấu Trọng đều cả kinh. Hai mươi người này đều là cao thủ, thế mà lại bị ném ra ngoài, thậm chí còn chưa thấy rõ mặt đối phương? Đây là cao thủ gì vậy?
“Cái gì? Hoa Lư còn có nơi như thế ư?”