“Bốn chúng ta cùng xông lên!”
Đôi mắt của bốn thiên vương lóe lên tia sáng lạnh. Mỗi người trong số họ đều có thực lực ngang ngửa với chiến thân Diêm La, tương đương với bốn chiến thân Diêm La đánh chiến vương Trung Phương.
Trân chiến đấu kế tiếp quả là kinh thiên đông địa, tiếng nổ liên tục vang lên, thâm chí sàn nhà cũng bị bong tróc, mỗi chiêu thức đều có uy lực kinh người.
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
Cuối cùng, Trung Phương lấy một địch bốn đánh bại bốn thiên vương của Nam Hồng Môn.
Bốn người nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy khó tin. Họ tập võ từ nhỏ, vũ lực cực kỳ cao, ngay cả chiến thần của Lang Quốc cũng bị họ đánh bại, thế mà lại không thể đánh thắng người trẻ tuổi này sao? Lai lịch của cậu ta là gì? Mạnh đến khó tin, là người mạnh nhất mà họ từng gặp!
Đệ tử Nam Hồng Môn bên dưới đều cảnh giác nhìn chằm chằm Trung Phương. Họ lại nảy sinh sợ hãi với Trung Phương, người này thật sự đánh bại toàn bộ cao thủ của Nam Hồng Môn. Quá mạnh, rốt cuộc lại lịch của người này là gì? Nam Hồng Môn chưa bao giờ thấy nhân vật nào như thế này!
Trung Phương hét lên một tiếng thỏa mãn. Kể từ khi rút lui khỏi tiền tuyến, Trung Phương còn chưa từng được đã ghiền như thế này.
Diệp Quân Lâm cũng bật cười. Trung Phương là người hiếu chiến nhất trong năm chiến vương, cuộc sống bình tĩnh gần đây khiến anh ta ngột ngạt vô cùng. Cuối cùng cũng được thỏa mãn một phen.
Phó Thương Long trợn tròn mắt, khó tin nhìn Trung Phương và Diệp Quân Lâm.
Trung Phương đưa mắt nhìn ông ta: “Nghe bảo ông mới là đệ nhất cao thủ của Nam Hồng Môn, tới đi!”
Phó Thương Long lại không nhúc nhích.
Ông ta kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm và Trung Phương thật lâu mới nói: “Các cậu là người của quân đội đúng không?”
Phó Thương Long không hổ là thủ lĩnh của Nam Hồng Môn. Vừa rồi ông ta vẫn luôn quan sát nên phát hiện một vài vấn đề. Thực tế võ thuật thực sự đều là kỹ xảo giết người, chứ không phải là để biểu diễn. Cao thủ của Nam Hồng Môn đều tu luyện kỹ xảo giết người, chiêu thức nào cũng nhắm vào mục đích gây tổn thương người khác.
Nhưng ông ta phát hiện thủ đoạn của Trung Phương càng thuần túy và hữu hiệu hơn, không có chiêu thức rườm rà, mỗi chiêu đều đầy sát khí. Kẻ trúng chiêu không chết cũng bị thương.
Hơn nữa ông ta phát hiện chiêu thức của Trung Phương đều mang tính thực chiến rất mạnh. Chiêu thức của Trung Phương đều được rèn giữa từ vô số lân thực chiến, chỉ cần có chút kiến thức thì sẽ nhận thấy điểm này. Mà phong cách sát phạt lưu loát như thế này thì chỉ quân đội mới có. Phó Thương Long lập tức nghĩ tới Diệp Quân Lâm và Trung Phương là cao thủ trong quân đội.
Ông ta vốn cho rằng Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm có quân đội bảo kê, chẳng qua là nhò chỗ dựa quân đội, nhưng không nhờ chính cậu ta lại là người trong quân đội.
Nghe thấy đây là cao thủ trong quân đội, đệ tử Nam Hồng Môn đều hít vào một hơi.
“Thật tỉnh mắt!” Trung Phương kinh ngạc nói.
Biết suy đoán của mình là đúng, Phó Thương Long lại khẩn trương. Thực lực mạnh cỡ này thì phải có địa vị như thế nào trong quân đội?
“Chẳng… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thuộc phe của tướng quân Côn Luân?“ Phó Thương Long run giọng hỏi. Ông ta đương nhiên biết tướng quân Côn Luân đã rửa tay gác kiếm, bây giờ đang ở Thiên Danh. Có cao thủ bậc này xuất hiện, ông ta chỉ có thể nghĩ tới người thuộc phe tướng quân Côn Luân.
Trung Phương cười nói: “Tướng quân, ông ta đoán trúng hết kìa.”
“Đúng thế, ông đoán đúng rồi. Tôi chính là Trung Phương, một trong năm chiến vương đưới trướng của tướng quân Côn Luân.”