“Ngu xuẩn mất khôn, đánh cho tao!” Thiệu Văn Ngọc đột nhiên ra lệnh một tiếng. Rầm rầm.. Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên từng đọt âm thanh. “Hả? Tình hình bên ngoài sao vậy?” Thiệu Văn Ngọc hỏi. Ông ta và đám cấp đưới đi tới cửa sổ lớn sát đất nhìn tình hình bên dưới. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn bọn họ đã Sợ ngây người. Ai cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt bị dọa trắng bệch. Đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Dường như có việc gì lớn lắm vậy. “Hả? Tình huống thế nào? Sao các người lại sợ vậy? Trần Công Lượng bò dây rồi đi tới cửa sổ xem. Vừa nhìn, Trần Công Lượng liền bị dọa trực tiếp ngồi xuống đất. SÃ gio… Miệng ông ta run lên, một câu cũng không nói lên lời. Bởi vì. Quảng trường trước tòa nhà hội thương mại Kim Lăng chật kín xe bọc thép màu xanh lục quân đội. Phía sau có hàng chục xe quân sự. Trong xe quân đội và xe bọc thép, từng binh sĩ mang súng ống đầy đủ bước xuống xe. Bọn họ lũ lượt tiến vào trong tòa nhà của hội thương mại Kim Lăng. Rầm rầm rầm… Trong hành lang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân theo nhịp. Một giây sau, cửa liền bị đá mở. Ba trăm người nhanh chóng đứng chật ních trong phòng họp. Mỗi người đều nắm trong tay súng ống đạn dược, chĩa vào đám người Thiệu Văn Ngọc. Ba mươi tên vệ sĩ của bọn họ đều bị dọa sợ trốn xuống gầm bàn, mấy tên sợ đến tè ra quần, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. “Mẹ nhà nó! Ông đây thật muốn xem kẻ nào không có mắt đi phá trụ sở quân đội! Mẹ nó, ông cho mày phá!” Ngay sau đó, một đại tá trong quân phục mang theo một khẩu súng máy đến. Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, đại tá lập tức nói: “Báo cáo thủ trưởng, Trung đoàn Báo đen Quân khu Kim Lăng, Đàm Dịch Tranh báo cáo!” Hóa ra trụ sở quân đội mà nhóm Diệp Quân Lâm đang ở tạm là khu vực quản lý của trung đoàn Báo đen. Vừa nghe tin khu quân sự bị phá bỏ. Đàm Dịch Tranh lập tức tập hợp trung đoàn Báo đen, hung hăng đánh tới.