Đặc biệt là quyền lợi của các thương gia cấp trung và cấp thấp được bảo vệ. Cuối cùng không có ai bị ức hiếp. Bọn họ đương nhiên reo hò. Không tra thì thôi, tra ra là giật mình. Trong những năm qua, hội thương mại Kim Lăng đã ăn hối lộ nhét túi riêng lên đến hàng trăm tỷ USD. Phần tiền này được dùng để xây cầu và đường. Lại xem như một việt tốt. Tâm trạng của Diệp Quân Lâm mới bình tĩnh trở lại. Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu khi thấy hội thương mại Kim Lăng bị rớt đài. Trong đó nhà họ Trịnh là đau lòng nhất. Bọn họ đã vứt hai mươi tỷ một cách vô ích. Lần này, tất cả hi vọng đều đặt trên người Lý Từ Nhiệm. Một ngày trước đại hội đầu tư. Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng đặc biệt đứng trước mặt Lý Từ Nhiệm, hỏi thăm tiến triển. Lý Từ Nhiệm chính là nên làm gì thì làm. Cô cũng không biết tiến triển. Có điều đột nhiên nghĩ tới mấy câu Diệp Quân Lâm nói qua với mình. Đây là tất cả về một câu của anh ấy. Nếu Diệp Quân Lâm đã dám đánh cược như vậy thì cô nên tin tưởng anh. Thua thì cùng gánh! “Hẳn là mười phần chắc chín! Lý Từ Nhiệm nói. “Hả? Nắm chắc như vậy?” Ngô Thị Lan và mấy người khác đều vui mừng. Trịnh Văn Thắng còn đứng bật dậy. “Thật sao?” “Thật, con lừa mọi người làm gì!” Lý Từ Nhiệm rất tin tưởng Diệp Quân Lâm, cảm thấy anh có thể làm được. Đây là sự tin tưởng của người vợ với chồng của mình. Cho dù chồng mình có thế nào. Nhưng chỉ cần chồng khẳng định chuyện gì, thì sẽ tin tưởng vô điều kiện. “Vậy thì quá tốt! Con xưa này đều không làm chuyện không nắm chắc!” Ngô Thị Lan vui đến phát khóc.