Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 315: Chương 315: Đại bác phòng không băn muôi




Đã tối muộn, nhưng đám người Thẩm Mặc Sơn và cháu gái Thẩm Tâm Di vội vã đến bệnh viện số 1.

Mặc dù đã cứu được Phác Quốc Xương, nhưng ông ta vẫn hôn mê.

Nhìn thấy Phác Quốc Xương ở trên giường bệnh, được quấn trông như bánh chưng.

Thảm Mặc Sơn sắp bùng nỗ luôn rồi.

Mặc dù Phác Quốc Xương chỉ là một nhân vật nhỏ không có tầm ảnh hưởng lớn.

Nhưng ông ta vẫn luôn đứng trên danh hiệu của mình, ông ta bị đánh thành bộ dạng này, chính là danh tiếng của nhà họ Thẩm bị tổn hại.

Làm sao Thẩm Mặc Son có thể chịu đựng được điều này?

“Được lắm Diệp Quân Lâm, chuyện như vậy cũng có thể chịu được, vậy còn gì mà không thể nhẫn nhịn đây! Cậu hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!”

Thảm Mặc Son tức giận gầm lên.

“Rõ ràng Diệp Quân Lâm biết Phác Quốc Xương là người của nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng vẫn ra tay, đây căn bản là không để nhà họ Thẩm của chúng ta vào mắt, trực tiếp khiêu khích!”

Những người còn lại trong nhà họ Thảm đều phẫn nộ.

“Diệp Lâm Quân phải bị phế! Nếu không thì dánh tiếng của nhà họ Thẩm chúng ta ở đâu?”

Tin tức Phác Quốc Xương bị đánh nhanh chóng truyền đến tai nhà họ Lý.

Mọi người đều sững sờ.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Hóa ra chuyện xử lý mà Diệp Quân Lâm nói chính là đánh người ta phải vào viện…

“Tên khốn kiếp này! Tôi thật sự rất muốn giết cậu ta!”

Lý Thiên Hạo tức giận đến mức rung cả râu.

Lý Tử Nhiễm cũng nhận được cuộc gọi, gọi Diệp Quân Lâm đang ngủ say dậy.

“Sao anh lại làm như vậy? Lại đánh người khác bị thương?

Anh muốn hủy hoại em sao?”

Lý Tử Nhiễm tức giận đến phát khóc.

Tại sao Diệp Quân Lâm lại có thể gây ra rắc rối như vậy?

“Em đừng lo lắng, nhà họ Thẩm sẽ sớm tới xin lỗi anh thôi!”

Diệp Quân Lâm vô cùng tự tin.

“Không cứu được nữa, hoàn toàn không cứu được nữal”

Lý Tử Nhiễm dứt khoát không ngủ nữa, cô đi tìm Phương Tử Tình thảo luận các biện pháp đối phó.

Diệp Quân Lâm tiếp tục trùm đầu ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tin tức ở trong giới thượng lưu Tô Hàng đã lan rộng.

Có người công khai khiêu khích Thẳm Mặc Sơn, người giàu có nhất.

Đánh Phác Quốc Xương tương đương với việc đánh vào mặt Thảm Mặc Sơn.

Ngay từ sáng sớm, đoàn xe của nhà họ Thẩm đã chuẩn bị xong.

Thảm Mặc Sơn muốn tự mình đi dạy dỗ Diệp Quân Lâm, điều này cũng có nghĩa là gây chắn động toàn bộ Tô Hàng.

Tuyên bố với toàn bộ Tô Hàng rằng, ông ta Thẳm Mặc Sơn vẫn mạnh!

Ngay lúc ông ta chuẩn bị đi, Thẳm Thanh Vân con trai của Thần Mặc Sơn vội vã chạy đến.

“Ba, mọi người đang làm gì vậy?”

Thẩm Thanh Vân nghỉ ngờ hỏi.

“Hả? Chúng ta đi tìm Diệp Quân Lâm tính sổ!”

Thâm Mặc Sơn nói.

“Nhanh lên, không thì đừng đi nữa. Tổng tư lệnh mới đến Đoạn Thiên Dương sắp đến Tô Hàng rồi! Hội thương mại Tô Hàng sẽ sớm biết tin tức, chúng ta nhanh chóng đi đón, nhất định phải đến trước bọn họ.”

Thẩm Thanh Vân lo lắng nói.

“Hả? Nhanh như vậy sao?”

Thảm Mặc Sơn ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tổng tư lệnh Đoạn Thiên Dương đến Tô Hàng trước lịch trình, không biết tại sao lại như thế? Con nhận được tin tức thì lập tức đến đây ngay!”

Thảm Thanh Vân nói.

“Vậy thì nhanh lên! Chúng ta mau đi đón ngay! Không thể để Hội thương mại Tô Hàng cướp trước được!”

Thảm Mặc Son thúc giục.

“Ông ơi, còn Diệp Quân Lâm thì phải làm sao ạ?”

Thảm Tâm Di gấp gáp muốn khiến Diệp Quân Lâm xấu mặt, không thể chờ đợi nữa nên hỏi.

Thảm Mặc Sơn suy nghĩ: “Sau này cơ hội chỉnh cậu ta vẫn còn nhiều. Hơn nữa, tổng tư lệnh Đoạn vừa đến mà chúng ta đã náo loạn gây chuyện như vậy. Ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ?”

“Ông nội, vậy thì thế này đi! Ông đi đón tổng tư lệnh Đoạn, cháu dẫn Thẩm Lãng đi chỉnh chết Diệp Quân Lâm. Anh ta chỉ là một người bình thường, sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu ạ.

Thẩm Tâm Di không cam lòng, không thể không hỏi.

“Được rồi, vậy thì Diệp Quân Lâm giao cho cháu xử lý!”

Thẩm Mặc Sơn lại dặn dò Thẩm Lãng: “Nhất định phải bảo vệ cô chủ cho tốt!”

Thẩm Lãng gật đầu: “Lão gia yên tâm đi ạ, tất cả đã có tôi!”

Đối phó với loại người bình thường như Diệp Quân Lâm, Thẩm Lãng có một niềm tin rất mạnh mẽ.

Thậm chí còn cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, sử dụng đại bác phòng không bắn muỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.