Nghe xong lời này, Tam gia không nhịn được mà hỏi: “Tam gia, chủ dự án đó có phải tên là Lý Tử Nhiễm không?”
“Đúng rồi, là một người tên Lý Tử Nhiễm! Sao vậy?”
Nghe câu trả lời của Cửu gia, đầu Tam gia ong lên.
Lão Cửu lần này đúng là phạm phải sai lầm lớn rồi.
Anh ta cảnh báo Cửu gia, nói: “Cửu gia à, chỗ anh em với nhau tôi khuyên anh một câu, đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Lão Cửu lộ vẻ kinh ngạc: “Hả? Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Người phụ nữ này không đắc tội được! Cửu ca, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa!”
Tam gia nói.
Lão Củu giễu cọt: “Hờ hờ, còn cái gì tôi không dám đắc tội?
Tôi lại muốn xem xem người phụ nữ nào tôi không động được vào?”
Tam gia lắm bẩm nói: “Cửu ca, người phụ nữ này rất đặc biệt, nói sao nhỉ? Đã động tới cô ta thì chỉ có nước chết! Ngay cả Cửu ca anh cũng không ngoại lệ!”
“Hồng Tam, mày là cái quái gì mà dám nói với Cửu ca như thế?”Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
“Đúng vậy, là cái quái gì chứ?”
Tam gia nói xong câu này, Lão Cửu cũng tức giận: “Được rồi, nói cho tôi biết lai lịch của cô ta thế nào? Có ai đứng sau lưng cô ta?”
“Đứng sau cô ta là… thôi bỏ đi, Cửu ca anh hãy nghe lời anh em khuyên đi, đừng xen vào.”
Tam gia suy nghĩ một hồi vẫn không nói, thân phận của người đó coi như là bí mật.
Nếu ông ta nói ra thì chết thế nào còn không biết.
“Hừ, Hồng Tam cậu đang xem thường Lão Cửu tôi sao? Được rồi, cút khỏi đây!”
Lão Cửu gầm lên giận dữ.
“Anh sẽ hối hận vì không chịu nghe lời khuyên của tôi!”
Tam gia gào lên.
Kết quả là bị một mấy người ném ra ngoài.
Ở nơi khác.
Lý Tử Nhiễm đau lòng trở về Oriental Garden.
Nếu còn cứ thế này, dự án không thể tiến hành, cô thậm chí còn không trả nỗi tiền thuê nhà ở đây.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Nhiễm kể lại chuyện vừa xảy ra với Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm sau khi nghe xong liền hỏi: “Có chắc là mai bọn chúng lại tới không?”
“Chắc, em không biết ai đứng sau những chuyện này, nhưng mục đích của họ là ngăn cản dự án của em tiến hành.”
“Được rồi, cứ giao cho anh. Tối mai anh sẽ đến công trường.”
Sau khi Lý Tử Nhiễm ngủ say, Diệp Quân Lâm ra ban công.
Anh gọi vào một số điện thoại: “Thanh Long, tối mai tôi cần một nhóm người.”
“Tướng quân, ngài nên liên lạc với Kỳ Lân! Dưới trướng Kỳ Lân có rất nhiều người!”
Rất nhanh, Kỳ Lân đã chủ động liên lạc với Diệp Quân Lâm: “Việc này tướng quân tìm thuộc hạ là đúng rồi, gần đây thuộc hạ theo ngài tới Tô Hàng không có việc gì làm, thuộc hạ đã huấn luyện một đội dự bị đặc nhiệm ở Tô Hàng, qua công tác huấn luyện của thuộc hạ, bọn họ không khác gì đặc nhiệm.
Tổng cộng có hai trăm người!”
“Được, đêm mai cậu mang theo này đội quân tới đây, có nhiệm vụ tác chiến!”
Diệp Quân Lâm vẻ mặt ảm đạm.
“Đã rõ thưa tướng quân! Vừa hay đội này còn thiếu chút thực chiến, tốt rồi!”
Có thể nghe ra, Kỳ Lân thiếu tướng ở đầu dây bên kia đang rất hào hứng.
Năm vị tướng dưới quyền chỉ huy của Diệp Quân Lâm đều là quân hàm thiếu tướng, nhưng trên thực tế mỗi người lại có những trọng trách khác nhau.
Thanh Long thiếu tướng là chỉ huy chiến dịch sắp xếp mọi mặt, còn Kỳ Lân thiếu tướng lại là một giáo quan chuyên đảo tạo lực lượng đặc biệt.
Trong nửa tháng qua, Kỳ Lân thiếu tướng đã huấn luyện một nhóm lính đặc nhiệm ở Tô Hàng.
Trong hơn 10..
người chỉ chọn lấy 200 người.
Ngày hôm sau, Lý Tử Nhiễm theo lời Diệp Quân Lâm và thi công bình thường.
Cảnh này đương nhiên bị mọi người nhìn thấy, truyền đến tai Lão Cửu.
Lão Cửu rất tức giận nói: “Cái gì? Còn dám tiếp tục thi công?
Đấy rõ ràng là không coi Lão Cửu tao ra gì! Tiểu Đao đêm nay mang thêm người nữa đi, ra đòn mạnh hơn, giã mấy người của nó một trận, chỉ cần không chết người là được!”
Khóe mắt Tiểu Đao lóe lên một tia độc ác, mỉm cười gật đầu.