Diệp Quân Lâm cười nhạt rôi nói: “Tât nhiên là có người mang tới cho tôi.”
“Mang tới? Chẳng lẽ là người của Viêm Hoàng thiết lữ?” Triệu Viễn khó hiểu hỏi lại.
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng vậy. Vừa rồi, không phải anh cũng thấy sao?”
“Cái gì? Ý chú là Đại tá Long Dã?” Triệu Viễn trọn mắt nhìn Diệp Quân Lâm, đầy hoài nghi.
“Đúng vậy, chính là anh ta. Nếu không, anh nghĩ tại sao anh ta lại đến đây? Nhiệm vụ chính khi đến đây là để giao thuốc lá và rượu.” Diệp Quân Lâm tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Triệu Viễn.
“Hahaha!” Triệu Viễn lập tức cười lớn. Tên Diệp Quân Lâm này, so với anh thì trình độ khoác lác còn cao hơn nhiều.
“Tôi cũng sẽ gửi thêm một xe nữa tới.” Diệp Quân Lâm lại nói.
“Tốt, tốt lắm. Chú thật tài giỏi!” Triệu Viễn nhìn Diệp Quân Lâm như nhìn một tên hề, nói bằng giọng giễu cọt.
Đại tá Long Dã có thực sự gửi một xe thuốc lá và rượu tới hay không, lát sau sẽ rõ.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Rốt cuộc, Triệu Viễn cũng sẽ tới Quân khu Kim Lăng.
Diệp Quân Lâm đột nhiên cười rồi nói: “Vừa rồi anh nói Long Dã là do anh mời tới?”
Nói đến chuyện này, Triệu Viễn có chút hoảng hốt. Nhưng ngay cả Đại tá Long Dã cũng không vạch trần anh, thì anh còn sợ gì nữa.
“Đúng vậy, là tôi mời ngài ấy đến sinh nhật bà nội.” Triệu Viễn thừa nhận, giọng có chút cay đắng.
Nụ cười của Diệp Quân Lâm dường như sâu hơn, đầy ẩn ý. Nụ cười kỳ lạ này thực khiến Triệu Viễn bối rối. Như thể Diệp Quân Lâm đã biết tất cả.
Triệu Viễn chột dạ, không dám ở lại lâu nữa, xoay người bước vào đại sảnh.
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc sau vài giờ.
Lão phu nhân đã cố ý để gia đình Lý Văn Uyên ở lại. Điều này coi như là đã chấp nhận bọn họ.
Lý Tử Nhiễm rất vui vẻ, đương nhiên Diệp Quân Lâm thấy vậy cũng rất vui.
Triệu Viễn tới chào: “Ông bà nội, cháu vừa nhận được tin báo từ Quân khu Kim Lăng, có lẽ nên đi càng sớm càng tốt.”
“Nhanh lên, mau đi đi. Cháu là niềm tự hào của nhà họ Triệu chúng ta. Mọi người nhất định phải học hỏi Triệu Viễn.” Bà cụ hào hứng vỗ tay.
Triệu Thanh Phong liền nói: “Anh Viễn, khi trở về hãy kể lại về những gì anh đã chứng kiến nhé.”
Sau đó, bà cụ đưa mắt nhìn một vòng kiểm tra: “Mọi người đều ở cả đây phải không? Mà này Nhã Lan, con rễ của con đâu rôi?”
“Mẹ, con cũng không biết nó đã chạy đi đâu rồi.”
Triệu Nhã Lan và những người khác dáo dác nhìn quanh, không một ai biết anh đã đi đâu “Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ nó!” Dù sao cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, Ngô Mộc Lan cũng không muốn đề tâm đến.
Nhưng Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên thì rất tức giận. Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để thể hiện, vậy mà tên khốn đó đã biến mắt. Đúng là chuyện xấu hắn làm vẫn nhiều hơn chuyện tốt.
Lúc này, Diệp Quân Lâm gọi cho Tiêu Thắm, nhờ cô đưa mình tới Quân khu thành phố Kim Lăng.
Triệu Viễn vô cùng sốt ruột, lái xe với tốc độ nhanh nhát tiến vào nơi đóng quân của quân đoàn Thiên Long tại quân khu Kim Lăng.
Khi tiến vào doanh trại, anh như một tên nhà quê ra phố, mọi thứ đều mới mẻ. Anh nhìn đông nhìn tây, không dám động vào một thứ gì vì sợ sẽ làm hỏng những món đồ mà mình không hiểu rõ.
Long Dã bồ trí một người lính đến hướng dẫn Triệu Viễn.
Anh tình cờ đi tới trước cửa nhà kho, bắt gặp một chiếc ô tô đợi ở cửa vào, vài người lính đang bê những thùng hàng lớn lên xe. Nhìn thoáng qua bao bì, Triệu Viễn cảm thấy có chút giống với loại thuốc lá và rượu đặc biệt mà Diệp Quân Lâm mang tới lúc trước.
“Các đồng chí, xin hỏi đây là cái gì?” Triệu Viễn tò mò cắt tiếng hỏi.
*Ò, đây là rượu và thuốc lá đặc biệt của Viêm Hoàng thiết lữ chúng tôi! Thủ trưởng yêu cầu sắp xếp một xe, sau đó gửi tới nhà họ Triệu.” Người lính vui vẻ trả lời.
Nghe thấy máy lời này, Triệu Viễn cảm thấy như bị sét đánh.
Viêm Hoàng thiết lữ thực sự sẽ gửi một xe rượu và thuốc lá tới.
Đúng như những gì Diệp Quân Lâm đã nói.
Thân phận thực sự của Diệp Quân Lâm là gì? Lấy được một hai chai rượu có lẽ không phải là vấn đề lớn lắm. Nhưng cả một xe thì không phải là bình thường chút nào.
Triệu Viễn mang theo cảm giác bắt an đến sân huắn luyện.
Hàng ngàn binh sĩ từ Binh đoàn Thiên long và Lữ đoàn tác chiến đặc biệt đã tập hợp, đứng thành từng hàng, với khí thế dũng mãnh bắt khả chiến bại.