Thanh Long đi đến trước mặt Tần Bắc Sơn, cung kính cúi chào theo kiểu quân đôi.
“Hoàn nghênh ngài Tần Bắc Sơn đến thành phó Tô Hàng!”
Tần Bắc Sơn giãn ra đôi mày từ nãy đến giờ vẫn luôn cau chặt, lộ ra nụ cười.
“Phiền cho tướng quân Thanh Long quá, để cậu phải đi một chuyền cực khổ thế này!”
Thanh Long tủm tỉm cười.
“Ngài Bắc Sơn, cho dù là tướng quân không ra lệnh thì tôi cũng sẽ tự đến! Tôi luôn kính trọng ngài, từ tận sâu đáy lòng!”
“Hahaha, thật vinh dự cho lão già này quát”
Tần Bắc Sơn bật cười ha hả.
Àm!
Lúc bấy giờ mọi người đều dần hiểu ra, người mời Tần Bắc Sơn đến thành phố Tô Hàng chính là tướng quân Côn Luân!Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Người bạn trong miệng Tần Bắc Sơn chính là ám chỉ tướng quân Côn Luân!
Sau khi xóa tan nghi ngờ, mọi người đều hít ngụm khí lạnh!
Quả thật ngoại trừ tướng quân Côn Luân, ở thành phố Tô Hàng hoàn toàn không có bắt kì ai đủ tư cách để mời Tần Bắc Sơn cải Hai người này chính là hai ngọn núi lớn sừng sững kề cạnh bên nhaul Như nhớ tới chuyện gì đó, Thanh Long vội nói.
“Ngài Bắc Sơn, tướng quân nói muốn ngài ở lại chơi thêm ít hôm nữa. Sắp tới là sự kiện tổng chỉ huy quân khu Tô Hàng nhậm chức, tướng quân muốn mời ngài đến xem! Tổng chỉ huy mới cũng từng là lính trong quân ngũ!”
“Hahaha, cơ hội ngàn năm có một! Lão già như tôi đương nhiên phải đồng ý rồi!”
Tần Bắc Sơn đồng ý, điều này làm cho Thắm Mặc Sơn cùng nhóm người Lôi Thiên Tuyệt cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ có dịp được chứng kiến hai nhân vật đẳng cấp xuất hiện cùng nhau.
Bọn họ đã chờ đợi chuyện này rất lâu rồi…
Lúc này Thanh Long thoáng nháy mắt ra hiệu, Tần Bắc Sơn vừa nhìn thấy liền hiểu ý ngay, lập tức nói to.
“Thiếu tướng Thanh Long cứ đi trước, hiện tại tôi phải tới một nơi! Không nên để mọi người chờ lâu nữa!”
Tần Bắc Sơn nói vậy khiến cho mọi người đều cảm thấy hiếu kì, vì sao ông lại không đi cùng với thiếu tướng Thanh Long.
Ông muốn đi đâu? Nơi nào đủ tư cách để đón tiếp một người như ông?
“Vậy được. Chút nữa tôi sẽ quay trở lại đón ngài! Còn mấy người có thể thoải mái quay chụp và đưa tin nhưng tuyệt đối không được làm phiền đến ngài ấy. Bằng không thì đừng trách tại sao tôi không nhắc nhở trước!”
Thanh Long sau khi nói chuyện với Tần Bắc Sơn xong liền quay sang đám phóng viên để cảnh cáo. Bọn họ đều bị dọa sợ nhưng rất may không bị đuổi đi, vẫn còn có thể ở nơi này thu thâp không ít tin tức giá trị.
Tần Bắc Sơn đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi tiến về phía trước.
Mọi người đều nín thở chờ đợi, không biết người được phép đón tiếp ông là ai.
ÀĂm! Àm! Àm!
Giờ khắc này, tiếng động ầm ï vô cùng, vang vọng khắp nơi.
Phương Tử Tình lao xuống từ trên chiếc Porsche, nhanh chóng lao đến chỗ Diệp Quân Lâm.
“Diệp Quân Lâm, anh còn ngắn người ra ở chỗ này làm gì hả?
Mau đi đến công ty giải trí Trường Phong với tôi để xin lỗi đối phương! Anh có biết toàn bộ tập đoàn đều sắp bị hủy trong tay anh rồi không?”
“Đi cái gì mà đi, tôi còn phải đón người.”
Diệp Quân Lâm cuối cùng không nhịn được, nghiêm giọng lên tiếng.
“Anh thì có thể tiếp đón nhân vật tai to mặt lớn nào cơ chứ?
Mau đi nhanh lên! Anh có biết lượng sản phẩm tiêu thụ hiện tại của chúng ta bằng không chưa hả? Chúng ta phải bù lỗ thảm thương luôn đấy, gần bảy tỉ! Toàn bộ đều do anh mà ra cả. Nếu không phải tại anh lắm lời, tập đoàn chúng ta làm sao có thể khốn đốn đến như vậy chứ!”
Phương Tử Tình nói xong, không kịp để Diệp Quân Lâm trả lời liền túm tay đối phương kéo đi. Cô đưa lưng về phía dòng người đông nghịt vậy nên hoàn toàn không biết phía sau đang xảy ra chuyện gì, càng không biết hơn hàng chục nghìn ánh mắt đều đang đổ dồn về phía cô cùng Diệp Quân Lâm.
Bởi vì, Tần Bắc Sơn và trợ lý đang đi về hướng Phương Tử Tình. Diệp Quân Lâm tức giận cố gắng gỡ tay cô ra.
“Cô mau chóng rời đi giúp tôi cái. Tôi đã bảo mình phải đón người rồi cơ mài”
“Không được! Diệp Quân Lâm, trừ khi hôm nay tôi chết, bằng không tôi nhất định phải đem anh tới công ty giải trí Trường Phong, xin lỗi đối tác!”
Phương Tử Tình thái độ vô cùng kiên quyết, trực tiếp dùng toàn bộ sức lực kéo Diệp Quân Lâm rời đi. Lúc bấy giờ, một thanh âm ôn hòa vang lên.
“Cô gái, cô đến tiếp đón chúng tôi sao?”
Phương Tử Tình xoay người, lúc bấy giò liền trọn tròn mắt.