“Là tôi, thì sao?”
Tôn Diên Hiểu đáp một tiếng.
Diệp Quân Lâm vung tay lên, đám người Tiểu Đao sau lưng tiến lên.
Mấy người vây quanh Tôn Diên Hiểu, Tiểu Đao vỗ một cái lên mặt hắn.
“Làm sao? Mày muốn gây chuyện à?”
Tiểu Đao cười hỏi.
Tôn Diên Hiểu thấy mấy người hung dữ bặm trợn này, lại thấy vết sẹo và hình xăm của Tiểu Đao thì không sợ cũng không được.
Những nhân viên khác cũng bị các anh em của Tiểu Đao toàn bộ xúm lại bên cạnh.
Nhưng Tôn Diên Hiểu vẫn gân cổ nói với Lý Tử Nhiễm: “Lý Tử Nhiễm cô dám tìm mấy tên côn đồ lưu manh này đến đe dọa chúng tôi. Chúng tôi phải kiện cô! Cô chết chắc rồi!”
Lý Tử Nhiễm nhìn hắn cười lạnh nói: “Xin lỗi, tôi không biết họ là ai!”
Tiểu Đao cười cười: “Đúng vậy, chúng tao có quen biết gì đâu?
Chỉ là thấy mày ở đây gây chuyện ngứa mắt cho nên mới thấy bắt bình ra tay giúp đỡ! Sao? Không hài lòng hả?”
Những người khác cũng đồng thanh quát lên: “Đúng, tụi tao không thích chúng mày nhiễu sự nên tụi tao tới đây đấy!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Các người…”
Tôn Diên Hiểu khẳng định bọn họ và Lý Tử Nhiễm có quen biết, nhưng không có chứng cớ.
“Các người muốn thế nào? Tôi xuất thân ngành luật! Tôi không sợ các người đâu!”
Tôn Diên Hiểu tuy ngữ khí có phần kinh sợ nhưng vẫn cứng đầu nói.
Tiểu Đao vỗ vỗ mặt hắn, cười nói: “Chúng tao chẳng làm gì mày cả. Tao có biết con gái mày học ở trường tiểu học Phương Đông. Vợ mày đi làm ở bách hóa Vạn Long…”
“Cái gì?”
Tôn Diên Hiểu sau khi nghe xong, bị dọa sợ muốn chết.
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Nhưng hắn không thể làm gì.
Đối phương cũng không có gây thương tích gì cho ai.
“Tôi sai rồi. Tôi không dám gây chuyện nữa!” Tôn Diên Hiểu nhượng bộ.
“Sai rồi thì nói xin lỗi đi chứ!”
Tiểu Đao cười lạnh nói.
Tôn Diên Hiểu đứng ở trước mặt Lý Tử Nhiễm, nói xin lỗi: “Lý tông chúng tôi sai rồi, sẽ không gây chuyện nữa!”
Những người khác cũng đều nói xin lỗi.
Hồi hận rồi!
Bọn họ vô cùng hồi hận rồi!
Nếu như ngay từ đầu không từ chức, thì bây giờ có phải bọn họ đã được hưởng gấp đôi tiền lương và phúc lợi rồi không?
Thế chẳng phải là vui vẻ rồi sao?
Bên hối hận vẫn còn có nhà họ Lý.
“Cái gì? Tập đoàn Quân Lâm đầu tư sáu tỉ? Công ty Hoa Đình muốn mở rộng quy mô?”
Đôi con ngươi của Lý Thiên Hạo trợn trừng đến muốn bay ra ngoài.
Lý Văn Phi gật đầu một cái: “Đúng vậy, trừ hạng mục thành Tây, tiền còn lại đủ để Hoa Đình mở rộng quy mô, nháy mắt đã muốn đối đầu với tập đoàn Lý thị rồi!”
“Cái gì?”
Lý Thiên Hạo không tưởng tượng nỗi.
Vốn cho là lấy đi một tỉ lợi nhuận đã là lớn rồi, không ngờ lại bị thua thiệt.
Bây giò đã ngang hàng với Lý Tử Nhiễm rồi.
“Xem ra, phải hòa hoãn quan hệ cùng Tử Nhiễm.”
Mấy ngày nay Diệp Quân Lâm bận bịu công việc tập đoàn Quân Lâm. Anh quyết định đổi tên thành tập đoàn Vân Đình để tượng niệm Lục Vân Đình. Đồng thời, tuyên chiến với thương hội Tô Hàng.
Dĩ nhiên những việc này phải tạm gác lại sau tiệc mừng thọ cho bà của Lý Tử Nhiễm.
Tiệc mừng thọ sắp đến rồi.
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan đang tích cực chuẩn bị quà mừng.
Biết bà cụ tin Phật, Triệu Nhã Lan đặc biệt đi đến ngôi miếu nổi tiếng nhát Tô Hàng thỉnh về một pho tượng Phật ngọc. Dù sao cũng là con gái mà, chắc chắn luôn hy vọng sức khỏe mẹ được bình an.
Bà cụ nắm trong tay nhà họ Triệu lớn như vậy, dĩ nhiên rất thích những món đồ cổ này.
Lý Văn Uyên đặc biệt mua một bộ thư pháp mắt ba trăm ngàn.
Lý Tử Nhiễm cũng có quà, là nhân sâm núi trăm năm.
Lý Văn Uyên rất hài lòng với quà cáp lần này. Đến lễ mừng thọ, lấy ra những món quà này, ông nhất định sẽ có mặt mũi.
Ông lại dặn dò Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm, con cũng chuẩn bị một phần quà đi. Dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt! Nhớ, chọn cho tốt! Lấy tiền của Tử Nhiễm cũng được!”
Triệu Nhã Lan trợn mắt nhìn Lý Văn Uyên một cái, bà dặn dò Diệp Quân Lâm: “Thật ra thì con cứ thành tâm chọn một món quà là được! Không cần quá đắt đâu!”