Hai tên thú hoang này vội vàng mở cửa phòng giam Tiêu Thám, nhào tới.
Tiêu Thắm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Anh rễ, mau cứu em với…”
Tiêu Thắm nghĩ tới Diệp Quân Lâm.
Hắc Bạch Vô Thường đang chuẩn bị nhào lên người Tiêu Thắm thì đột nhiên dừng lại.
Bọn họ chậm rãi quay đầu lại, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Có một người đang đứng ở đó, mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh, đội mũ che khuất khuôn mặt.
Điều duy nhất có thể nhìn rõ là khóe miệng anh ta ngậm một điều thuốc, đang hút.
Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch Vô Thường.
Cả người Hắc Bạch Vô Thường vang lên tiếng vặn xương răng rắc.
Bọn họ nhìn người đàn ông kia đầy hào hứng.
Ánh mắt đục ngầu, nhìn hệt như hai con sói.
Người đàn ông mặc đồ bảo vệ này khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.
Người đàn ông mặc bộ đồ bảo vệ đó chính là Bạch Hỏ.
Đến Tô Hàng suốt máy tháng, cuối cùng anh ta cũng được xuống núi.
“Rằm!”
Một giây sau, Hắc Bạch Vô Thường di chuyển.
Nhanh như chớp, liên tục tấn công.
Xông về phía Bạch Hồ như hai con sói.
Hai cánh tay của Hắc Vô Thường rắn chắc, còn có cả móng vuốt, nhanh chóng chộp được Bạch Hồ.
Nhưng Bạch Hỗ quá nhanh nhẹn, lập tức tránh được.
Anh ta tiện tay ôm eo Hắc Vô Thường, tung gối đá lên.
“Răng rắc!”
Cú đá này, làm gãy eo của Hắc Vô Thường.
fGIỦ Hắc Vô Thường rú lên như thú hoang, nằm trên mặt đắt, không nhúc nhích nỗi.
Bởi vì eo của hắn đã bị đánh gãy.
Một chút sức lực cũng không gượng nỗi nữa.
Bạch Vô Thường cũng tung sát chiêu, nhưng Bạch Hỗ loáng một cái di chuyển tới trước mặt hắn ta, khóa tay hắn lại, dùng sức vặn.
“Rắc!”
“Rác!”
Hai cánh tay của Bạch Vô Thường bị Bạch Hỗ thản nhiên bẻ gãy, ném xuống mặt đất, hai cánh tay cụt còn đang giật giật.
Tiêu Thắm sợ hãi nhưng vẫn mở lớn hai mắt.
“Nhắm mắt lại!”
Một giọng nói vang lên, khiến Tiêu Thấm cảm thấy an toàn.
“Cuối cùng anh rễ cũng tới rồi, ôi…”
Tiêu Thắm nhào vào lòng Diệp Quân Lâm, ôm chặt.
Hắc Bạch Vô Thường dùng ánh mắt khó tin nhìn Bạch Hồ.
Cả đời này bọn họ chưa từng gặp phải cao thủ như thé.
Khó mà tin nổi!
Bạch Hồ nhìn bọn họ thất vọng lắc đầu.
Ý của anh ta rất đơn giản: “Đánh không đã.”
Vốn tưởng rằng sau khi xuất quan, có cao thủ chờ sẵn, Điểm chính là, bọn nhọ bị cắt thành vô số miếng thịt.
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm đưa Tiêu Thắm rời khỏi đây, Bạch Hỗ đi theo phía sau, vẻ mặt vẫn chưa thấy đủ.
Trong đại sảnh tổ trạch nhà họ Lý.
Lý nhị gia đang uống trà chờ đợi.
“Có phải tên Diệp Quân Lâm đó bị dọa sợ rồi hay không?
Không dám tới sao?”
Lão Cao ngờ vực nói.
Lý Văn Hải mỉm cười: “Chắc chắn là như vậy, một Tiêu Thắm nhỏ bé, hoàn toàn không đủ để Diệp Quân Lâm đổi mạng tới cứu!”