“Phải đấy, Lý nhị gia này đúng là một tên điên!”
Thanh Long cũng cảm thán: “Có người nói ông ta có hai tên thuộc hạ rất khủng khiếp, ra tay vô cùng độc ác, có không ít người bị bọn chúng cắn chết! Lão Cửu và Hồng Tam có không ít thuộc hạ, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng!”
“Có lẽ đó chính là Hắc Bạch Vô Thường mà Tiêu Quốc Phổ nói!” Diệp Quân Lâm nói.
“Tướng quân, ngài còn nhớ Đao Nhỏ chứ?”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Đao Nhỏ đã giúp đỡ anh không ít chuyện.
“Tối hôm qua Đao Nhỏ bị Hắc Bạch Vô Thường hút cạn máu mà chết…”
Thanh Long lấy một ví dụ đáng sợ.
“ừ.”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm vẫn bình thản.
Nhưng anh đang vô cùng tức giận.
“Đi, chúng ta tới chỗ Lão Cửu!”
Tới bệnh viện, bọn họ liền thấy Lão Cửu và Hồng Tam bị quấn thành hai cái bánh chưng.
Diệp Quân Lâm vừa nhìn thấy tình cảnh này liền hiểu được tối hôm qua bọn họ đã trải qua một trận chiến khốc liệt đến mức nào.
“Xương của Lão Cửu bị bẻ gãy 87 cái, trên người có 105 vết thương…”
“Hồng Tam bị bẻ 76 cái xương, trên người có 88 vết thương…”
Thanh Long tóm tắt thương thé của bọn họ cho Diệp Quân Lâm.
“Hiện giờ hai người bọn họ vẫn còn sống đã là kỳ tích rồi!
Sau này bọn họ chỉ còn là phê nhân!”
Bác sĩ nói.
Thanh Long lặng lẽ nói với Diệp Quân Lâm: “Tướng quân, tôi cảm thấy Hắc Bạch Vô Thường cố ý không giết chết Lão Cửu và Hồng Tam, là để cảnh cáo chúng tai”
Diệp Quân Lâm gật đầu, tôi cũng nhận ra. Hơn một trăm vết thương, đều ở chỗ hiểm, bọn họ có ý đồ!”
“Quá tàn nhẫn!”
Thanh Long cắn răng nói.
“Nếu không nhanh chóng xử lý đám người này, liên lụy tới Lý tiểu thư, thì hậu quả khó lường!”
Kỳ Lân nói: “Tôi ra mặt giải quyết vậy!”
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không cần, đã đến lúc để để Bạch Hồ ra ngoài vận động một chút rồi!”
“Hả? Để Bạch Hỗ ra tay sao?”
Thanh Long và Kỳ Lân đều kinh ngạc.
Người có mệnh, cây có bóng.
Chiến thần Bạch Hổ, nỏi tiếng từ những trận chiến lớn.
Cái tên này là ác mộng của vô số kẻ thù!
Bởi vì Bạch Hổ là một tên điên, là ma vương trên chiến trường.
Trong năm vị chiến thần, sức chiến đấu của Bạch Hỗ là mạnh nhắt.
Bạch Hồ từng một mình xông vào giữa mấy vạn kẻ địch giết hết bọn chúng, đến một cọng lông cũng chẳng hề hắn gì.
Trận chiến đó, anh ta một mình giết hơn sáu nghìn người, thành danh sau một trận chiến.
Nhưng anh ta cũng là người tàn nhẫn nhát, bị người ta bàn cãi nhiều nhát.
Một khi Bạch Hỗ ra tay, đối thủ chỉ có một con đường chết, tuyệt đối không có con đường thứ hai.
Có lần, anh ta chôn chét hơn mười nghìn tù binh, suýt nữa thì bị lôi tới tòa án quân sự.
Cho nên tướng quân mới để anh ta bế quan suốt một thời gian dài.
Bạch Hỗ ra tay rất đáng sợ, có thể nói là thảm họa.
“Ừ, nên để Bạch Hỗ vận động rồi!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm vô cùng kiên định.
Tối hôm qua, Lý nhị gia phái Hắc Bạch Vô Thường tàn sát thế giới ngầm, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.
Chỉ trong một đêm, tên tuổi của Diêm Vương Lý nhị gia lại nổi lên.
Khắp Tô Hàng run rầy.
Có rất nhiều người lo sợ liệu người tiếp theo có phải là mình hay không?
Dù sao thì Lý nhị gia cũng là người trong tối.
Tiêu Quốc Phổ bị dọa hoảng…
Trên dưới nhà họ Tiêu hoang mang tột độ.
Tối hôm qua Lý nhị gia động tới Lão Cửu, Hồng Tam.
Tiếp đó chắc chắn là nhà họ Tiêu.
Tiêu Quốc Phổ muốn khóc đến nơi rồi.
Cả hai bên ông ta đều không dám đắc tội!
Ông ta vốn tưởng rằng, nhà họ Tiêu đang đứng trên đỉnh ở Tô Hàng, không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.
Tổ trạch nhà họ Lý.
Lý nhị gia rất hài lòng về phản ứng của mọi người.
“Phải dùng tới vũ lực thì bọn chúng mới biết sợ! Nếu không, lúc nào cũng có kẻ nhảy ra khiêu khích ta!”
Lý nhị gia cười lạnh.
“Tiếp theo chúng ta đối phó với kẻ nào đây?”
Lý nhị gia suy nghĩ.