Những tên thủ hạ này tạm ngừng tay, cũng đều nhìn về phía Sau.
Sau khi Đỗ Việt Sinh nhìn thoáng qua, cười nói: “Diệp huynh thực sự làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, còn có người đến sao, lại còn có xe cảnh sats? Người này thật đáng hâm mộ!”
Nhưng Diệp Kiện Sâm, Diệp Nam Huy cùng người Diệp gia vẻ mặt mờ mịt.
Đứng đây không biết phải làm sao.
Những người có mối liên hệ với Diệp gia bọn họ đều đứng ở đây rồi.
Sao lại còn người đến?
Diệp Kiện Sâm lập tức hỏi: “Tô Hàng vương không phải những người này do ngài mời tới sao?”
Đỗ Việt Sinh mỉm cười: “Diệp huynh nói đùa, người tôi mời tới đều ở đây.”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều ở đây rồi.”
Đám người Bát gia, Tiếu Diện Phật nói.
“Quái lạ! Những người này đến vì ai? Không tốt…”
Đột nhiên ý thức được điều gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân lâm.
Anh bình tĩnh như vậy, nhất định do anh mời người tới.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Rất nhanh, những chiếc xe này dừng lại ở bên ngoài vòng vây.
Trên xe cảnh sát đầu tiên bước xuống vài người…
“Trưởng cục công an Phó Học Kiệm, Phó cục trưởng Vương Đông Thăng, đội trưởng đội hình sự Tần Kiến…”
Đỗ Việt Sinh dường như rất quen thuộc những người này, đọc rõ tên từng người.
“Oanhl”
Nghe đến những cái này tên sau, mọi người như bị sét đánh.
Sắc mặt mọi người Diệp gia đều thay đổi, nhất là đám người Diệp Đông Huy sắc mặt tái nhọt, sợ đến mức không còn tơ máu.
Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ thân thể đang khẽ run rầy.
Lúc này, trên những chiếc xe khác đều có người đến xuống.
Nhìn thấy những người này, đám người Đỗ Việt Sinh, Bát gia suýt chút nữa bị dọa phát sợ mà chết.
“Trời ơi! Chu thị trưởng Chu Ngọc Hằng! Phó thị trưởng Phạm Chí Cường! Thị trưởng quận Thượng Thành là Hạ Phi Long, đệ nhất Bí Thư Trương Hiểu Lượng, còn có Giám đốc cục xây dựng, Giám đốc Cục đất đai và tài nguyên…”
_ Đây là những lãnh đạo đứng đầu Tô Hàng, Đỗ Việt Sinh biết rõ những người này, gọi lên từng cái tên.
Giờ khắc này, hắn muốn điên rồi!
Bọn họ tới làm gì?
Đỗ Việt Sinh tuy được xưng Tô Hàng vương, nhưng chỉ là một loại danh xưng, ở Tô Hàng còn có rất nhiều người có thể trắn áp người của hắn.
Giống như những người này vậy, hắn sợ nhất là họ!
Chỉ cần một câu nói của một số người, ngay cả hài cốt hắn cũng không còn.
Không chỉ có Đỗ Việt Sinh sợ, Bát gia, Tiếu Diện Phật, lão Tương cũng sợ hãi.
Những người này chính thiên địch của bọn họ!
Tuy là Diệp gia về bản chất khác bọn họ, nhưng thấy những đại nhân vật này tới, cũng rất sợ hãi!
Đáng sợ hơn là bọn họ không biết những người này tới có mục đích gì!
Diệp Nam Huy rất thông minh, hắn phát hiện Chu Ngọc Hằng, Phó Học Kiệm bọn họ đều mặc tây trang màu đen, trước ngực đều cài đóa hoa trắng.
Rất rõ ràng, đây là tới tế bái Lục Vân Đình!
“Oanhl”
Giờ khắc này, đầu của hắn như muốn nỗ tung.
Hắn một lần nữa quan sát dò xét Diệp Quân lâm, anh ta rốt cuộc có thân phận gì?
Ngay cả những lãnh đạo đứng đầu cũng tới bái tế Lục Vân Đình.
Đám người Chu Ngọc Hằng đám người đi tới bên ngoài vòng vây, Phó Học Kiệm cau mày, giận dữ hét: “Tránh ra!”
Những đám thủ hạ bị tiếng hét này làm chấn động, đều ăn ý nhường đường tạo thành một con đường.
Bọn họ chảy mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn đám người Phó Học Kiệm đi qua.
Phía bên kia, đám người Đỗ Việt Sinh, Diệp Kiện Sâm đã trở nên nóng lòng cùng đợi.
Nhìn thấy đám người thị trưởng Chu Ngọc Hằng đi ra, bọn họ lập tức nghênh đón chào hỏi.
Chỉ là Phó Học Kiệm lạnh lùng nói: “Cút!”
“Đừng cản đường!”
Thoáng chốc, đám người Đỗ Việt Sinh bị giật mình, đứng ở một bên, di chuyển cũng không dám di chuyển.
Lấy ra khăn tay lau chùi mồ hôi lạnh trên trán.
Diệp Kiện Sâm tức thì bị sợ đến huyết áp lên cao, suýt chút nữa ngất đi.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Chu Ngọc Hằng đến trước nghĩa địa.