Lời nói của Diệp Quân Lâm thu hút sự khinh miệt của mọi người. Thật là đạo đức giả! Rõ ràng anh ấy muốn hàng nghìn tỷ, nhưng lại nói rằng không muốn! Rõ ràng anh ấy là một người thích tiền, nhưng anh ấy nói rằng anh không thiếu tiền!
Đạo đức giả đến cùng cực! Nó thực sự phiền phứ!
c Thảm Mặc Sơn, Thẩm Tâm Di và những người khác đều nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ kinh tởm. Trong mắt họ, Diệp Quân Lâm không khác gì ruồi dưới hó!
“Cô không cần xen vào chuyện của nhà họ Lý, tôi sẽ hoàn trả tiền cho cô!” Diệp Quân Lâm thờ ơ nói.
Thẩm Mặc Sơn sửng sót. Liệu một người vô độ như vậy có nên đền đáp không? Anh ta lấy tiền ở đâu? Chỉ đùa thôi?”
Thảm Tâm Di nói nhanh: “Được rồi, anh muốn hoàn lại tiền, phải không? Vậy thì hãy hoàn trả lại cho chúng tôi ngay bây giờ!”
Thảm Mặc Sơn cũng nói: “Tôi cũng muốn xem khả năng của cậu!”Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Một số người yêu cầu Diệp Quân Lâm hoàn lại số tiền ngay bây giờ. . Truyện Tổng Tài
Diệp Quân Lâm nói: “Không phải bây giờ, tôi sẽ hoàn lại tiền, cô về trước đi.”
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ đều lộ ra nụ cười chế giễu.
Đây không phải là đạo đức giả thì là gì?
“Được rồi, chúng ta rời đi, anh Lâm, anh không cần phải hoàn lại tiền! Chỉ cần sau này anh đừng quấy rầy nhà của tôi, cứu tôi cũng đừng hủy hoại tôi!”
“Ông nội không được, có nhiều người như vậy. Cháu đã chứng kiến rồi.”
Sau đó, Thẫm Mặc Sơn vội vàng rời đi. Diệp Quân Lâm vô cùng thối nát trong mắt họ. Diệp Quân Lâm hiểu rằng những người này đã hiểu lầm. Họ nghĩ rằng anh đã vì tiền nnê mới cứu người! Hừ!
Anh không để ý đến Thảm Mặc Sơn! Anh vẫn coi thường số tiền ít ỏi của ông ta! Lý do tại sao Diệp Quân Lâm không đưa tiền ngay tại chỗ rất đơn giản, anh em Trương Tùng và Trương Chỉ sẽ phải nhồ tiền ra.
Sau khi Diệp Quân Lâm thay quần áo. Anh đến tìm Chu Tước.
“Tổng là tôi đã theo dõi được hết số tiền, bọn họ không có thời gian tiêu. Tôi hiện tại đã khóa một phần số tiền này! Tôi sẽ sớm trả lại!”
Triển Chiêu nói. “Được rồi.”
“Trương Tùng và Trương Chỉ ở đâu? Tìm thấy chưa?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Câu hỏi này được giao cho Chu Tước. “Tôi tìm được rồi, hai người này còn đang ở Tô Châu và Hàng Châu! Bọn họ rất thông minh, nếu rời đi vào lúc này, ở sân bay và nhà ga xe lửa sẽ rất dễ bị bại lộ!”
“Đi, tôi tự đi xem.” Diệp Quân Lâm nói.
Điều khiến Diệp Quân Lâm ngạc nhiên là anh em Trương Tùng đã trốn trong ngôi làng ở thành phó. Có thể thấy anh em họ đã thận trọng hơn. Trong một ngôi nhà cho thuê, hai anh em họ và ba người khác đang chơi bài. Đúng lúc này, từ điện thoại di động Trương Tùng gửi tới một tin nhắn. Sau khi xem nội dung, sắc mặt của Trương Tùng và Trương Chỉ thay đổi rõ rệt. Vì số tiền họ chuyển đi thực tế đã bị đóng băng!
“Không! Vì họ có thể khiến đóng băng tiền, họ chắc chắn sẽ tìm thấy chúng ta ở đây!” “Chúng ta phải rút tiền!”
Năm người lập tức rời khỏi đây mang theo túi của họ. Nhưng khi năm người ra đến ngõ thì gặp hai người đối đầu nhau. Diệp Quân Lâm và Chu Tước.
“Diệp Quân Lâm hóa ra là anh?” Trương Tùng vẻ mặt kinh ngạc.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Trương Tùng, phương pháp của anh khá cao tay!”
“Làm thế nào mà anh tìm được chúng tôi?” Trương Tùng rất tò mò về điều này.