Cô ta lăn lộn trong giới thượng lưu ở Tô Hàng, gần đây cô ta biết rất nhiều chuyện lớn.
Ví dụ như chuyện Lý nhị gia thua ở Tô Hàng, cô ta biết rất rõ.
Cô ta cũng biết thế lực khắc Lý nhị gia là ông chủ tập đoàn Vân Đình.
Nếu cô ta có thể qua lại với ông chủ hoặc Lục Nam Hiên thì tương lai đúng là mở rộng!
Vương Mỹ Kỳ có gương mặt xinh đẹp, khí chất xuất sắc, là một bông hoa của đài truyền hình.
Cô ta rất tự tin vào sức hút của mình.
Chỉ cần để cô ta gặp ông chủ thần bí và Lục Nam Hiên, cô ta tự tin mình có thể làm được.
Một khi lên giường với người ta, cô ta chắc chắn máy người đàn ông đó không thể rời xa cô ta.
Đây là kỹ năng sinh tồn của cô ta.
Nếu không, một thực tập sinh nhỏ bé không có gia thế như: cô ta, chỉ trong sáu năm đã mua được tám căn nhà ở Tô Hàng, một căn biệt thự, tài sản mấy chục triệu sao.
Có lẽ đã bị gió to thổi bay từ lâu rồi.
“Chỉ tiếc là, hai vị đó đều không có ở đây.”
Phương Tử Tình mỉm cười nói.
Đến cô còn chưa từng gặp ông chủ, cô ta muốn gặp là được chắc?
“Phó tổng giám đốc Phương, tôi sẽ xin phép đài truyền hình, đưa tin về ông chủ tập đoàn Vân Đình và tổng giám đốc Lục! Đối với tập đoàn Vân Đình, như vậy có rất nhiều lợi ích! Chuyện này không cần tôi phải nhiều lời chứ?”
‘Vương Mỹ Kỳ cười thật tươi.
“Thôi được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp!”
Phương Tử Tình đồng ý.
Vốn dĩ cô ta cũng muốn gặp ông chủ lớn thần bí.
Vương Mỹ Kỳ rời khỏi phòng làm việc của Phương Tử: Tình.
Trong hành lang, cô ta gặp Diệp Quân Lâm.
Cô ta cười lạnh: “Lần trước anh phá đám tôi, để xem lần này tôi hủy diệt anh thế nào?”
Đối với hạng nhân vật nhỏ bé như kiến này, Diệp Quân Lâm cũng chẳng thèm để ý.
Đến người có quyền lực như Lý nhị gia chẳng phải vẫn ngoan ngoãn giao ra 10 tỷ đó sao?
Đột nhiên, Chu Ngọc Hãng gọi điện thoại tới.
“Lão Chu, sao thế?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Cho tôi chuyện kêu gọi đầu tư giao cho anh toàn quyền phụ trách vậy, dù sao anh cũng là Phó thị trưởng của Tô Hàng.”
“Được, vậy thì giao cho tôi đi!”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Diệp Quân Lâm cũng cảm thấy cách này rất tốt.
Thị trường rất lớn, muốn tới đây phát triển cũng được thôi, nhưng nhất định phải cống hiến vì Tô Hàng.
Có quy tắc này, mọi chuyện trở nên nề nép hơn nhiều.
Sau khi Diệp Quân Lâm tán thành biện pháp của Chu Ngọc Hằng.
Tô Hàng cáp tốc đề ra chính sách, quyết định ba ngày nữa sẽ tổ chức buổi kêu gọi đầu tư thương mại.
Do Phó thị trưởng họ Diệp của Tô Hàng chủ trì.
Các đài truyền hình Tô Hàng lập tức nhận được tin tức, dùng biện pháp tuyên truyền tốt nhất để đưa tin.
Lãnh đạo đài truyền hình lập tức tìm tới Vương Mỹ Kỳ.
“Mỹ Kỳ, mấy ngày tới cô tới nơi tổ chức buổi kêu gọi đầu tư phỏng vấn cả ngày, vất vả cho cô rồi!”
Vương Mỹ Kỳ vừa nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên.
Buỏi kêu gọi đầu tư lớn như thế, chẳng phải cô ta sẽ gặp được rất nhiều nhân vật lão làng, mở rộng mối quan hệ hay sao.
Đây là chuyện mà Vương Mỹ Kỳ thích làm nhát.
“Còn nữa, người chủ trì buổi kêu gọi đầu tư thương mại này là Phó thị trưởng mới nhận chức, cô phải dùng mọi cách phỏng vấn được vị lãnh đạo cấp phó này! Hoàn thành được nhiệm vụ này, tháng sau chắc chắn sẽ thăng chức cho cô!”