Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 800: Chương 800: Bảo vật thuyền bay




“Quả nhiên là một thanh kiếm tốt.”

Ngô Trí Dũng nhận lấy kiểm Thanh Đồng, anh ta lộ ra vẻ si mê, anh ta thưởng thức một lúc, lại chém về phía núi đá bên cạnh, anh ta bèn lên tiếng tán thưởng.

“Đáng tiếc, bảo vật bị đóng bụi, cậu không xứng với thanh kiếm này.” Anh ta trả Thanh Đông kiểm lại cho Tân Trạm, Ngô Trí Dũng nhìn Tân Trạm rồi thở dài một hơi.

“A, vậy theo anh thấy, ai mới xứng được với thanh kiểm này?” Tần Trạm nhíu nhíu đầu mày, có chút hứng thú mà nói.

“Đương nhiên là tôi rồi.” Ngô Trí Dũng ngạo nghề hừ một tiếng.

“Có lẽ là anh không biết rồi, tôi là là người tài thứ ba của Bảng Anh Hùng đợt trước, hơn nữa nếu bạn về việc dùng kiệm, thiên hạ hiếm có người nào có tư cách sánh vai với tôi. Thanh kiếm Thanh Đông này của cậu là thích hợp nhất với tôi.”

Trên mặt Ngô Trí Dũng hiện lên vẻ vô cùng tự tin. Tân Trạm có chút muốn cười, tên Ngô Trí Dũng này thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng.

“Anh họ đừng nói nữa.” Cổ Thanh Uyên lập tức nhướng mày, cô cảm thấy Ngô Trí Dũng nói chuyện có chút không ổn.

“Thế nào, có phải là cậu cũng cảm thấy như thế hay không?”

Thấy Tân Trạm không nói chuyện, Ngô Trí Dũng cho rằng Tấn Trạm bị anh ta nói cho chột dạ, vì thế anh ta càng nói càng hưng phấn: “Như vậy cũng được, dù sao thì cậu cũng đã bị phế rồi, tôi trả mười viên thuốc chu linh, đổi lấy thanh Thanh Đông kiếm của cậu, thế nào.

“Bây giờ cậu đã đứt đoạn kinh mạch, thanh kiếm Thanh Đông này đi theo cậu cũng oan ức, cậu có dược thảo, còn có thể chữa thương nhanh hơn một chút nữa. Ngô Trí Dũng thấy Tân Trạm kinh ngạc mà nhìn mình thì lập tức bổ sung.

“Thực xin lỗi, không có hứng thú.

Tần Trạm lạc đầu, anh trực tiếp rời đi. E là đầu óc của tên Ngô Trí Dũng này không bình thường đi, mười viên thuốc chu linh đại Thanh Đông kiếm? Cho dù là dược vương thì cũng không đủ Người như vậy, ngay cả phản kích anh cũng lười phải phản kích.

Thật không biết Bảng Anh Hùng lần trước là được sắp xếp như thế nào nữa, người như vậy mà cũng có thể đứng hàng thứ ba?

“Anh họ, những lời này của anh quá đáng quá rồi đó, may là Tần Trạm cũng không có so đo.”

Tần Trạm đi rồi, Cổ Thanh Uyên nhíu mày, cô ta nhìn về phía Ngô Trí Dũng “Anh nói sai cái gì rồi sao? Cậu ta chính là không xứng với thanh kiếm này, chỉ là một tên phế nhân mà thôi, còn tham luyến bảo vật này, thật sự là phung phí của trời.”

Ngô Trí Dũng hừ nhẹ một tiếng, anh ta cảm thấy đúng lý hợp tình. Hơn nữa anh ta thấy Cổ Thanh Uyên vì Tân Trạm mà phê bình minh, trong lòng lại càng phẫn nộ.

Chỉ là một tên phế nhân mà thôi, có tài có đức gì mà có thể giành được sự yêu thích của em họ chứ, chỉ có người đàn ông ưu tú như anh ta vậy mới xứng đối với Cổ Thanh Uyên mà thôi.

Thời gian buổi chiều trời qua rất nhanh.

Bên trong tiểu viện của Tân Trạm, Trịnh Mặc ngắng mặt lên trời mà quát lớn một tiếng, một đạo hơi thở phòng lên cao, đâm thẳng lên trời. Trong nháy mắt một cỗ hơi thở bàng bạc bắt đầu khởi động ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó biến mất vô hình, toàn bộ trở lại bên trong cơ thể Trịnh Mặc.

“Thiếu chủ, tôi đã nghĩ ngơi và hồi phục tốt rồi.” Trịnh Mặc nhìn thấy Tần Trạm đi vào, vẻ mặt ông ta hưng phấn mà tản mát ra hơi thở cảnh giới tứ phẩm.

Tần Trạm nhìn lướt qua, hơi thở cô đọng hùng hậu, vững chắc không tan, xem ra quả thật là Trịnh Mặc đã nằm giữ được sức mạnh vừa được tăng lên này rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Trạm gật đầu, anh dẫn theo Trịnh Mặc rời đi.

Tâm niệm Trịnh Mặc động một cái, ông ta trực tiếp biến mất trong hư không, lặng yên đi theo.

“Anh Tân Trạm, thật trùng hợp.”

Ngay lúc Tần Trạm sắp đi ra khỏi Tân môn thì lại nhìn thấy hình dáng của Cổ Thanh Uyên cùng với Ngô Trí Dũng.

Trước người hai người còn bày ra một bảo vật thuyền rồng, hơi thở phát ra, mang theo một có cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật.

Ngô Trí Dũng nhìn thấy Tân Trạm, anh ta lại hừ nhẹ một tiếng “Mọi người muốn rời môn sao? Van Tram nói “Vâng, anh có còn nhớ lần trước em đi đến đảo Cực Quang, ở chợ đồ cổ bên đó, em đã mua được không ít đồ tốt.”

Tần Trạm gật đầu, anh vẫn còn nhớ, Cổ Thanh Uyên đã từng mua được một tấm bùa ở nơi đó, sau đó lại còn đưa cho mình. Chỉ là không nghĩ tới, Cổ Thanh Uyên còn có thu hoạch khác nữa.

“Trong đó ngoại trừ bùa ra thì còn bao gồm cả một thanh kiếm cổ Tàn Phiến, anh họ cảm thấy có hứng thú, thế nên em đã mượn bảo vật thuyền bay của ông nội, định đi tới chỗ đó lần nữa để sưu tầm bảo vật.” Cổ Thanh Uyên nói.

“Cô muốn đến đảo Cực Quang.”

Tân Trạm cũng vừa xoay chuyển trong lòng, anh cười cười mà nói: “Đây cũng quá trùng hợp rồi, tôi cũng đang muốn đến đó đây.”

“Vậy đúng lúc đi cùng nhau đi, bảo vật thuyền bay của ông nội, đi lại nhanh hơn một chút đó Cổ Thanh Uyên cũng có chút vui mừng, cô ta đưa ra lời moi.

Tân Trạm suy nghĩ, cũng không có từ chối. Đi tới Vạn Luyện tông sớm một chút thì cũng có lợi với anh.

Ngô Trí Dũng lại có chút khó chịu, anh ta có lòng muồn từ chối, nhưng vừa mới nghĩ đến vật đó là thuộc sở hữu của Cô Thanh Uyên, anh ta cũng không có tư cách từ chối thể nên cũng chỉ có thể ngâm miệng không nói gì.

Cổ Thanh Uyên chợt đánh ra hai đạo ánh sáng, dừng trên bảo vật thuyền bay.

Bảo vật thuyền bay chậm rãi trôi nổi lên, đón gió mà mở ra, hóa thành một cái thuyền quý với tạo hình thuyền rồng.

“Chúng ta đi thôi.”

Cổ Thanh Uyên gật đầu, ba người đều nhảy lên trên phi thuyền, sau đó Cổ Thanh Uyên lại đánh khí tức ra lần nữa, phi thuyền gia tốc, rồi đột nhiên xẹt qua giữa không trung, rất nhanh rời xa Tân Trạm.

“Vật này không tồi, chắc là tôi phải làm một cái quá.”

Nhìn thấy phi thuyền bay rất nhanh trên không trung, sau khi cảnh vật dưới chân không ngừng lướt qua, Tần Trạm âm thầm tán thưởng Hơn nữa ánh sáng tràn ngập trong phi thuyền, ngăn cách ở bên trong, cho dù phi thuyền có bay nhanh hơn nữa thì người ở bên trong thuyền cũng không chịu ảnh hưởng gì, có chút thần kỳ “Công nghệ chế tác vật này đã thật truyền rồi, chỉ có bên trong một vài di tích của Có Lông môn này thì có lẽ vẫn còn. Anh Tân Tram có thể thử tìm kiếm một chút Giống như nhìn thấu tâm tư của Tân Trạm Cô Thanh Uyên cười nói.

“Ha ha, em họ đã coi trọng cậu ta rồi, với tu vi của cậu ta, e là sau này tiến vào di tích Cổ Tông môn còn khó nữa, chứ đừng nói là bảo vật này.” Ngô Trí Dũng nói.

“Như vậy mà nói, tu vi của anh rất cao sao?” Tần Trạm nói.

“Góp nhặt lại, cũng được hóa cảnh lục phẩm đỉnh phong.”

Ngô Trí Dũng nói: “Tôi biết cậu từng tiêu diệt Phong Vân Kính lục phẩm, nhưng cậu đừng quên, đó là do cậu nhờ vào sức núi lửa, nếu như đánh nhau với tôi, chỉ với ba chiêu là tôi đã có thể tiêu diệt được cậu rồi.”

Vẻ mặt Ngô Trí Dũng tự tin, anh ta không ngừng phô bày bản thân trước mặt Cổ Thanh Uyên, đề thấp Tần Trạm xuống.

“Vậy anh cũng thật là lợi hại.” Căn bản là Tần Trạm lại không thèm cả giận mà nói, Lúc trước anh đã nhìn ra rồi, tên Ngô Trí Dũng này có chút não tàn, cho nên anh đã có chuẩn bị từ s roi.

ơn nữa anh ta là thân thích của nhà họ Cổ, Tân Trạm có lẽ cũng phải nề mặt mũi của Cổ Thanh Uyên “Cậu không tin sao?” Ngô Trí Dũng đánh một quyền vào không khí, khiến cho anh ta càng thêm khó chịu hơn.

Anh ta hừ nhẹ mà nói: “Một đợt cậu chủ này của các người, còn kém xa so với bọn tôi, thế hệ của chúng tôi kia mới chân chính là người tài, nghiên áp trên toàn bộ phương diện thực lực.”

“Hóa ra anh Dũng mạnh như vậy.” Tần Trạm nhíu đầu mày, đột nhiên anh liếc mắt nhìn ra khoảng không ở phía sau một cái, khóe miệng chợt hiện lên một tia tươi cười.

Tần Trạm nói: “Nếu thực lực của anh Dũng mạnh như vậy, chắc là anh đã phát hiện ra, đằng sau có người đang theo dõi chúng ta chứ?”

Tần Trạm vừa dứt lời, Ngô Trí Dũng rõ ràng là sửng sốt trong chớp mắt.

Anh ta nhìn thoáng qua theo phương hướng mà Tần Trạm chỉ, vẻ mặt mang nét hồ nghi, một cổ hơi thở bùng phát ra.

Ngay lập tức, ánh mát anh ta hiện lên một tia ngượng ngập, anh ta cười gương mà nói: “Đương nhiên rồi, tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Chỉ là mấy con rệp mà thôi, tôi lười đối phó với bọn họ.

nh họ, anh đã phát hiện ra có người đang theo dõi chúng ta từ trước rồi sao? Anh thật là lợi hại Cổ Thanh Uyên kinh ngạc, từ đầu đến cuối cô ta cũng chưa phát hiện ra được.

“Bội phục bội phục, không hổ là cao thủ.” Tần Trạm châm chọc mà nói.

Hai má Ngô Trí Dũng đỏ lên, anh ta vội ho một tiếng rồi nói: “Cái này cũng không tính là cái gì. Em họ, nếu em đã không thích những người này, vậy anh đi diệt hết bọn chúng.”

Ngô Trí Dũng quát lớn một tiếng, thân thể anh ta đột nhiên bay lên, quét một nhát từ trong hư không, một thanh trường kiếm vàng rực xuất hiện trong tay anh ta.

“Đám kẻ xấu từ đâu đến, lăn ra đây cho ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.