Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1070: Chương 1070: Chữa dứt căn bệnh trầm kha






Hai con rối này Tân Trạm lấy từ chỗ đạo sĩ Khúc, định bụng chuẩn bị để phòng hờ, không ngờ bây giờ phải tận dụng nó rồi.

“Cậu Tần, cậu lấy con rối ra là có ý gì?” Ngân Hoa bà bà khó hiểu hỏi.

“Thương tích trong cơ thể hai vị tiền bối kéo dài đã lâu, phương pháp tầm thường không thể tống hết toàn bộ độc tố ra ngoài được nên cần nhờ con rối ép chúng ra.”

Tân Trạm giải thích.

“Cậu bảo chúng tôi đánh nhau với con rối này để đả thông kinh mạch và xương cốt trong cơ thể, dùng cái này để bức độc tố còn sót lại trong cơ thể ra?”

Tửu Lão cũng hiểu sơ về dược lý nên nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.

“Tuy lực chiến đấu của hai con rối này không tâm thường nhưng cũng không phải là đối thủ của hai chúng tôi, e là không thể đánh đến mức kiệt sức được.”

“Tiền bối, ông hiểu nhầm rồi”

Tân Trạm lắc đầu cười nói: “Không phải để hai người đánh nhau với nó mà là bị nó đánh.”

Sắc mặt Tửu Lão tối sầm.

“Để bị đánh thôi, không đánh trả à?” Hai ông bà lão hơi biến sắc.

Tân Trạm gật đầu đáp: “Nếu chỉ uống thuốc thì tác dụng của đan dược này chỉ có thể kéo dài vài ngày nhưng nếu ép độc tố còn lại ra thì có thể trị tận gốc hoàn toàn”

“Thằng nhóc này, có phải khi nãy hai chúng tôi hoài nghỉ cậu nên cậu cố ý cho con rối đánh chúng tôi để xả giận không hả” Tửu Lão cười khổ nói.

“Lão già này dài dòng quá, tôi đồng ý chuyện này, bị đánh thì bị đánh thôi, có thể bình phục là tốt rồi”

Ngân Hoa bà bà đi thẳng lên phía trước không hề sợ hãi.

“Tiền bối Tửu lão, nếu ông không thích con rối này, thật ra tôi đánh sẽ hiệu quả hơn” Tân Trạm nhìn Tửu Lão nói với vẻ nóng lòng muốn thử.

“Không cần cậu, con rối này là được rồi”

Tửu Lão co quắp khóe miệng, nhìn nét mặt của Tân Trạm cũng biết tên khốn này chắc chắn định bụng mượn cơ hội trả thù vì lúc ấy mình đã hành hạ cậu ta.

Mình sẽ không cho cậu ta cơ hội này.

Hai ông bà lão đều đi tới, Tân Trạm bật con rối lên.

Mắt con rối đỏ ngầu sáng rực lên, nó không biết gì gọi là kính già yêu trẻ vung quyền đánh ngay.

Ầm!

Hai người bị con rối đánh một quyền, ngã xuống đất.

Khi hai người đứng dậy đến gần, con rối lại tiếp tục ra quyền.

Buổi trưa này, hai con rối liên tục vung mấy nghìn quyền đấm binh binh bang bang không biết mệt mỏi.

Còn hai ông bà lão thì bị sốc hộc máu không ngớt, từ lúc ban đầu phun ra máu đỏ tươi đến mức phun ra rất nhiều máu đen, còn bốc lên một mùi hôi thối.

“Không nổi nữa rồi, tôi cảm thấy ổn lắm rồi”

Tửu Lão ngã xuống đất, cơ thể suy yếu không còn sức, thậm chí không còn ý muốn đứng dậy nữa.

Trạng thái của Ngân Hoa bà bà cũng không tốt hơn là bao, bà dựa vào thân cây thở hổn hển.

Tuy vẻ mặt hai người đầy mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng ngời, sau khi nhổ máu đen ra, họ cảm thấy triệu chứng bệnh tích tụ trong cơ thể lâu nay đã biến mất.

Tần Trạm bước lên kiểm tra tình trạng của hai người một phen, sau đó gật đầu.

Anh đỡ hai người về phòng.

“Hai vị tiền bối, hai người nghỉ ngơi ở đây đi, sáng mai sẽ hoàn toàn hồi phục.”

Tần Trạm dứt lời thì rời khỏi phòng.

“Người trẻ tuổi này”

Nhìn bóng lưng Tần Trạm biến mất, vẻ mặt Tửu Lão trông cực kỳ phức tạp.

Lúc này ông thấy sảng khoái khắp cả người, không cần phải mượn rượu thuốc cay xè kia để che giấu hơi thở nữa, cảm giác đau đớn cũng không còn xuất hiện nữa.

Nỗi đau đeo bám mấy chục năm kia bỗng được người trẻ tuổi nọ đẩy lùi chỉ trong vòng nửa ngày.

Đây là chuyện mà trước đây ông không dám nghĩ đến.



Ngân Hoa bà bà hiếm khi tán dương: “Ông nói xem có phải người ở thế giới kia của tôi không”

“Bà được rồi đấy, đừng cứ gặp được thiên tài tuấn tú nào cũng nghĩ là người đến từ chỗ của các bà. Tôi nói cho bà biết lối đi không gian đã bị Song Linh môn phá vỡ rồi, bây giờ e là thế giới này ngoài bà và Diệp Thành ra thì không có sinh mạng nào ở thế giới kia đâu” Tửu Lão khinh thường nói.

“Hừ, biết đâu được, dù không phải người của thế giới chúng tôi nhưng có lẽ đấy là huyết mạch mà thế giới kia để lại thì sao.” Ngân Hoa bà bà khẽ nói.

Bà vừa nói xong, căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.

Sắc trời đã ảm đạm, vầng trăng sáng treo trên đầu cành, ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ rọi vào bóng dáng của hai người trong phòng.

Một hồi lâu, Tửu Lão nhìn chăm chăm vào căn phòng rồi nhìn không chớp mắt sang Ngân Hoa bà bà bên cạnh, nói với giọng điệu hơi quái lạ: “Bầu không khí hơi sai sai, hơn nửa đêm rồi nhưng sao bà còn ngồi trong phòng của tôi vậy?”

Ngân Hoa bà bà sửng sốt, sau đó gương mặt già nua đột nhiên ửng đỏ.

Nãy giờ mình thật sự không để ý, bây giờ mới phát hiện Tân Trạm cũng dìu bà vào phòng Tửu Lão.

Thăng ranh này thật sự nghĩ hai ông bà là hai vợ chồng hay đang cố ý đây hả?

“Ông nghĩ tôi thèm vào, là thăng nhóc Tân Trạm kia đưa tôi vào đây, nếu không phải bây giờ tôi không còn sức lực thì đã đi từ lâu rồi”

“Vậy vì sao bà không từ chối hả?” Tửu Lão trợn to đôi mắt, vừa che chắn ngực vừa nói: “Bà già mất nết này, không phải bà đang có suy nghĩ bậy bạ gì với tôi đấy chứ”

“Nhảm nhí, tôi có thể coi trọng lão già vừa bẩn vừa thối như ông à” Ngân Hoa bà bà vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Vậy sao bà lại chạy đến phòng tôi, đây chính là bằng chứng”

“Bằng chứng cái đầu ông, tức chết tôi rồi, bà già này liều mạng với ông”

Đêm lạnh như nước, Tần Trạm ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi để tích lũy linh khí ở hoang đảo.

“Tâm thần không yên, cảm thấy sai ở đâu rồi.”

Tân Trạm mở mắt, nhíu mày. Anh nhanh chóng loại bỏ tạp niệm này và tiếp tục bình tĩnh tu luyện.

“Tửu Lão, ông đã đến rồi.”

Sau nửa đêm, Tân Trạm phục hồi từ trong Chu Thiên tuần hoàn, anh khẽ cử động gân cốt, nhìn Tửu Lão đang chậm rãi đi lên núi.

“Gương mặt của ông bị sao vậy?” Tân Trạm sửng sốt, chỉ vào ba vết cào rướm máu trên khuôn mặt già nua của Tửu Lão và hỏi.

“Không có gì, bị mèo cào thôi.”

Gò má Tửu Lão hơi đỏ lên, chẳng lẽ nói cho cậu ta biết mình bị Ngân Hoa bà bà đánh, đều do thăng ranh này làm hại.

“Ban ngày cậu truyền âm cho tôi gọi tôi đến đây tìm cậu, có chuyện muốn hỏi phải không”

Tửu Lão cầm một tảng đá xanh lên, khép hai ngón tay lại, xuất ra một cỗ nguyên khí sắc bén, hai ba lần chẻ tảng đá xanh này thành hai hai chiếc ghế, sau đó ngồi ở đỉnh núi rồi ném cái khác cho Tân Trạm.

“Tiền bối biết tôi có thắc mắc” Tân Trạm cười ngồi xuống bên cạnh nói.

“Cậu không cần tôi chỉ dẫn pháp môn Cổ Luyện Thể Sĩ nữa rồi, nếu không phải cậu đang cực kỳ tò mò về thân phận của tôi thì chẳng lẽ cậu tìm tôi để tâm sự mỏng à”

Tửu Lão nói như đấy là chuyện đương nhiên, sau đó uống một miếng rượu.

“Không phải vết thương của tiền bối đã ổn rồi sao?”

Tần Trạm hỏi.

“Uống mấy chục năm rồi, bỏ không được.”

Tửu Lão mỉm cười nói: “Đúng rồi, tôi biết cậu cũng thích rượu này, trong khoảng thời gian qua tôi có giữ lại mười mấy bình cho cậu, lúc đi cậu nhớ mang theo đấy”

“Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi đi, thật ra có vài điều cứ giấu mãi trong lòng mấy chục năm nên cũng sớm muốn tìm người càu nhàu hết cho bõ” Tửu Lão cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.