Chưa mở hộp mà Tần Trạm đã ngửi thấy mùi vị thấm vào ruột gan bay ra.
Mùi này giống như bầu không khí trong lành nhưng lại khác ở chỗ rõ ràng còn ngửi thấy một mùi thơm thanh khiết nhàn nhạt.
“Linh khí, đúng rồi.” Tần Trạm không nén nổi vui mừng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Trạm, Sở Hinh Viên ở bên cạnh hơi nhăn mày.
Người đàn ông này thật sự rất kì lạ, nhìn thấy người đẹp thì chẳng hề kích động vậy mà lại vui mừng như điên khi nhìn thấy cái hộp thuốc bỏ đi.
“Món quà này tôi xin nhận.” Tần Trạm nói dứt khoát: “Tất nhiên, tôi sẽ không nhận không đồ của ai, coi như tôi nợ cô.”
Sở Hinh Viên nói: “Nợ tôi á? Mấy ngày trước anh đã giúp tôi, coi như tôi đền bù cho anh.”
“Đấy là do tôi tiện thể giúp một tay.” Tần Trạm thản nhiên nói.
Thật sự thì Tần Trạm chỉ vì không thích loại pháp thuật này mà thôi chứ không phải vì anh muốn giúp Sở Hinh Viên.
Sở Hinh Viên thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.
Nhận thêm một món nợ tình cảm, cô còn vui là đằng khác.
“Được rồi, chúng ta có phải nên về rồi không? Đã mười giờ đêm rồi, chị Uyên lại lo lắng” Phương Hiểu Điệp vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Hinh Viên.
Tần Trạm dở khóc dở cười, anh đứng dậy nói: “Được rồi, đi thôi.”
Sau khi tạm biệt Sở Hinh Viên, Tần Trạm và hai cô gái đi ra ngoài.
Đi ra từ cửa sau khán đài, anh thấy Hoắc Tiến Đạt vẫn chưa đi.
“Cậu Trạm.” Hoắc Tiến Đạt nhanh nhẹn đi về phía anh, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tần Trạm, cười nói: “Cậu Trạm, nếu cậu có gì cần thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Hóa ra ông không bị nói lắp.” Phương Hiểu Điệp nói nhỏ.
Hoắc Tiến Đạt cười xòa, ông ta không thể làm mất lòng Tần Trạm, mà cũng không thể làm mất lòng Phương Hiểu Điệp.
Tần Trạm nhét bừa danh thiếp vào túi áo, gật đầu chào rồi rời đi.
Bởi vì đã muộn rồi cho nên Chung Ninh Nguyệt không về nhà mà ở lại nhà của Phương Hiểu Điệp.
Điều kiện gia đình của Chung Ninh Nguyệt cũng không kém nhưng vẫn kém xa gia đình của Phương Hiểu Điệp.
Do đó, khi ngồi trong căn phòng như phòng công chúa của Phương Hiểu Điệp, ánh mắt cô ta tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Hiểu Điệp, cậu và Tần Trạm có quan hệ gì vậy?” Chung Ninh Nguyệt thử dò hỏi.
Phương Hiểu Điệp nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Anh ấy là bạn trai… của chị gái mình.”
Chung Ninh Nguyệt ồ lên, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Tại biệt thự của nhà họ Tô, Tần Trạm đang ngồi ở trên giường mình trong phòng ngủ.
Trên giường đang bày hai cây nhân sâm hai ngàn năm tuổi và cả một loại dược liệu không biết tên do Sở Hinh Viên mang tới.
“Loại dược liệu này nếu đem so với nhân sâm thì cũng không kém.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Nếu đem đến hội bán đấu giá, thì ít nhất cũng phải 3500 tỷ.
Nghĩ lại thì, Tần Trạm thấy có lỗi với Sở Hinh Viên.
“Sau này có cơ hội thì sẽ giúp đỡ nhà họ Sở vậy.”
Tần Trạm thầm nghĩ.
Anh không vội đi luyện thuốc mà đợi về đến Đạm Thành rồi nghĩ sau, có lẽ ở đó có trận pháp Tụ Linh, luyện thuốc sẽ thuận tiện hơn.
Cách đại hội đấu võ ở nhà họ Hồ một chỉ còn một ngày.
Tần Trạm xuất phát trước một ngày, vội đi đến Cẩm Khê.
Cầm Khê là một cái trấn được xây dưới Gia Thành, nhưng vì có nhà họ Hồ nên nền kinh tế ở đây rất phát triển.
Vå lại chính quyền địa phương dự định biến nơi này thành quê hương của võ thuật, từ đó đã thu hút vô số khách du lịch.
“Anh Trạm.” Sau khi đến Cẩm Khê, đại đồ đệ Liên Khánh Tùng của Hồ tông chủ đã đến đợi ở đây từ sớm rồi.
Lần trước sau khi biết được bản lĩnh của Tần Trạm, ngày hôm sau thái độ của Liên Khánh Tùng quay một trăm tám mươi độ luôn, giọng nói còn biểu hiện vẻ tôn sùng.
“Hồ tông chủ đâu?” Tần Trạm hỏi.
Liên Khánh Tùng cười nói: “Tông chủ đang bận sắp xếp đại hội đấu võ cho nên đã dặn tôi đến đây đón anh.”
Tần Trạm không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Đi cùng Liên Khánh Tùng đến khách sạn, khách sạn này bày trí xa hoa, mà tên gọi cũng rất đặc biệt, gọi là “Dùng Võ Kết Ban”.
Lúc này, ngoài khách sạn có rất nhiều xe đỗ, trong đó có cả những biển số xe của vùng khác.
Tần Trạm nhìn một lượt những người ở cửa, cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong số những người này, kém nhất cũng là đẳng cấp Nội Kinh Đại Sư, thậm chí có thể nhìn thấy hai người là Nội Kình Tông Sư.
Đối với người luyện võ mà nói, dược liệu quý hiếm thật sự có sức hấp dẫn rất lớn.
“Anh Trạm, đây là khách sạn do nhà họ Hồ thiết kế, chuyên dùng để tiếp khách.”
Liên Khánh Tùng giải thích.
Tần Trạm ngẩng đầu nhìn khách sạn, hơi giật mình nói: “Khách sạn này thuộc về nhà họ Hồ?”
“Vâng ạ.” Liên Khánh Tùng cười nói: “So với việc để người khác kiếm tiền thà mình tự xây một cái còn hơn.”
“Đúng là tài lực hùng hậu.” Tần Trạm cảm thán nói, xem ra ở trong xã hội hiện đại, cho dù làm gì đều cần có sự trợ giúp của tiền bạc.
“Mời anh Trạm đi bên này.” Liên Khánh Tùng dẫn Tần Trạm lên tầng cao nhất của khách sạn.
Ở đây, có một gian phòng tổng thống, mà bên trong chính là các giám khảo của cuộc thi lần này.
Thêm Tần Trạm thì tổng cộng có năm vị giám khảo, không chỉ có người nhà họ Hồ, còn có những nhân viên chính thức của Hiệp hội võ thuật tại địa phương.
“Đây là anh Tần Trạm.” Liên Khánh Tùng giới thiệu Tần Trạm cho bốn vị ban giám khảo còn lại.
Mấy người đồng loạt đứng dậy chào đón Tần Trạm, chỉ có một vị lớn tuổi là vẫn ngồi yên không động dậy, nhắm mắt dưỡng thần
Liên Khánh Tùng nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tần Trạm: “Người kia tên là Phan Bách Hùng, là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật Cầm Khê kiêm phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Tân Châu, ông ấy tư tưởng cổ hủ, coi trọng tôn ti, từ trước đến nay vẫn luôn coi thường những người trẻ tuổi như chúng ta.”
Tần Trạm gật đầu nhẹ, cũng không hề để ý lắm.
“Anh Trạm, anh ở lại đây đi.” Tiếp theo, Liên Khánh Tùng dẫn Tần Trạm đến phòng chính.
Phòng này nằm ở trung tâm, phía nam đón anh mặt trời, rất thoải mái. Lúc này, Phan Bách Hùng không vui nói: “Khánh Tùng, trước giờ tôi vẫn ở phòng này, sao bây giờ lại như vậy?”
Liên Khánh Tùng không kiên nhẫn nói: “Sư phụ tôi dặn dò như vậy, nếu ông có ý kiến thì nói với sư phụ tôi.”
“Không cần phải lấy sư phụ cậu ra đây dọa tôi.” Phan Bách Hùng tức giận, kình khí từ phía ông ta bùng lên.
Liên Khánh Tùng nhăn mày lại, anh ta vẫy nhẹ tay đã hóa giải được kình khí.
“Nếu như không muốn tôi đến thì tôi sẽ đi, cho một thằng nhãi đến nhục mạ tôi, đúng là coi thường Phan Bách Hùng tôi mà.”
Phan Bách Hùng mặt lạnh nói.
Liên Khánh Tùng hừ nhẹ một tiếng: “Hội trưởng Phan Bách Hùng, người luyện võ coi trọng thực lực, anh Tần Trạm đây vừa đánh bại một Nội Kình Tông Sư cảnh giới đình phong, anh ấy xứng đáng được nghỉ ngơi ở đây.”
“Là Phùng Công chứ gì?” Phan Bách Hùng hừ nhẹ một tiếng: “Đừng có tưởng tôi không biết, Tần Trạm là con rể của nhà họ Tô, trong bữa tiệc hôm đó còn có cả bảo vệ, nếu là tôi, cũng không dám thắng cậu ta.”
Liên Khánh Tùng tức giận: “Hội trưởng Hùng Bách Hùng, ông đang nghi ngờ thực lực của anh Tần Trạm đấy à?”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?” Phan Bách Hùng cười nhạt nói: “Ai cũng biết Phùng Công là cao thủ số 1 của tỉnh Tân Châu, còn cậu này trông còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã đánh bại một vị Nội Kình Tông Sư, thử hỏi các vị ngồi đây có ai tin không?”
“Thế thì ông cứ thử đánh một trận thì sẽ rõ.” Liên Khánh Tùng hừ một tiếng nói.