Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1093: Chương 1093




Tân Trạm cười híp mắt nhìn trưởng lão, hơi suy nghĩ, lập tức trên roi dài mọc đầy xước măng rô này đột nhiên tuôn ra một tầng lửa đỏ.

Tuy răng không dùng U Lam Minh Hỏa, nhưng linh hỏa bình thường của Tân Trạm cũng tồn tại vì Minh Hỏa, mà so với người bình thường lại càng nóng bỏng hơn.

Nhìn sợi roi không ngừng bốc lên lửa đỏ nóng rực, không ngừng đến gần mình hơn, sắc mặt của người trưởng lão nào cuối cùng cũng thay đổi.

“Cậu, cậu đừng kiêu căng, á!”

Tiếng của ngọn roi vang khắp nơi, roi dài mang sức mạnh lửa đỏ đánh vào người ông ta, trong chớp mắt làm vết thương của ông ta bốc cháy lên.

Mấy roi quất xuống, người trưởng lão này đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Tân Trạm bịt kín linh khí của ông ta, không những không thể chống đối mà ngay cả chữa thương cũng không thể làm được.

Những tù nhân kia ở bên cạnh nhìn, vô cùng hả giận.

Cai ngục thì khỏi nói rồi, những trưởng lão này cũng thỉnh thoảng hành hạ bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng xem như nhìn đối phương bị hủy hoại.

Còn đám cai ngục bên cạnh lại toát mồ hôi trán, thân thể đều không ngừng run rẩy.

May mà bọn họ đầu hàng sớm, nếu không bị Tân Trạm hành hạ như thế thì thật sự sống không bảng chết.

“Tha mạng, tôi đầu hàng rồi, một lát nữa tôi sẽ phối hợp với cậu, đừng đánh nữa”

Lúc này người trưởng lão nọ chẳng khác gì huyết nhân, năm trên mặt đất kêu rên. Không thật sự bị roi này quất vào.

người thì rất khó tưởng tượng ra được đau đớn đến nhường nào.

“Không phải ông cực kỳ trung thành, tuyệt đối không phản bội sao?” Tân Trạm giễu cợt nói.

“Tôi chỉ nói giỡn thôi, cầu xin cậu đừng đánh nữa” Người trưởng lão này sắp khóc đến nơi.

Sát tỉnh trước mắt này không chỉ trong roi có lửa, hơn nữa ngọn lửa này còn có thể theo làn da của ông ta, thiêu đốt vào.

tận lục phủ ngũ tạng của ông ta, cảm giác giống như nuốt phải dung nham.

Cùng lúc bị hành hạ từ trong ra ngoài, hơn nữa không nhìn đến cuối cùng, người trưởng lão này căn bản không thể chịu đựng được nữa.

Ầm ầm!

Mà đúng vào lúc này, bên trên tầng ba nhà giam lại vang lên tiếng nổ lần nữa, chấn động càng thêm mạnh mẽ.

“Tiền bối, một lát nữa sẽ có thêm người mắc câu, có thể để cho chúng tôi xả giận tí được không”

Bên trong ngục giam, Yêu Thú Đầu Bò cả gan lên tiếng nói.

“Cậu cũng muốn đánh những trưởng lão này? Vậy cậu không sợ tôi thất bại, cậu sẽ bị bọn họ trả thù sao” Tân Trạm nhìn yêu thú này, cười nói.

“Hì hì, ở đây bị hành hạ lâu như vậy đã sớm sống đủ rồi, tôi băng lòng chết cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị bị hành hạ” Yêu Thú Đầu Bò nhếch miệng cười nói.

“Hơn nữa tôi cũng bảo đảm rảng tôi còn có nhiều trò hay.

hơn so với tiền bối, có thể làm cho bọn họ càng dễ dàng nói ra hơn”

“Được, vậy thì giao cho cậu.”

Tân Trạm có chút ngạc nhiên, anh pháp tan trận pháp của phòng giam này, Yêu Thú Đầu Bò vô cùng hưng phấn đi ra.

“Những tên cai ngục này có thể dạy dỗ thêm một chút không?” Hăn nhặt lên một cái roi dài, hỏi.

“Tùy ý cậu.”

Trong đôi mắt của Yêu Thú Đầu Bò hiện lên vẻ khát máu, hắn liếm môi nhìn về phía cai ngục run lẩy bẩy bên cạnh, đối phương trong mắt hắn chẳng khác gì con cừu nhỏ.

Không mất bao lâu, đám cai ngục này đã bị hành hạ đến kêu cha gọi mẹ, Tân Trạm cũng tấm tắc lấy làm lạ, Yêu Thú Đầu Bò này sử dụng tất cả những thủ đoạn hành hạ của bọn cai ngục trong mấy năm gần đây tặng lại hết cho bọn chúng, những thủ đoạn hành hạ nhìn qua thật sự rất tinh diệu.

Tân Trạm giở lại trò cũ, muốn người trưởng lão này truyền âm trở lại, lại dụ một trưởng lão khác lại đây sửa chữa trận pháp.

Mà trưởng lão lần thứ hai chạy đến kia cũng bị Tân Trạm niêm phong tu vi lại, gặp một trận đòn roi đánh đập.

Trong lúc này cũng có những tên cai ngục khác bị Tân Trạm gói thành sủi cảo.

Những tù nhân trong ngục kia lúc này tranh nhau cầu xin đi ra ngoài, ai nấy đều muốn báo thù cho đã ghiền.

Chỉ có Diệp Thành và Râu Quai Nón đứng ở một bên, Diệp Thành nhìn bóng lưng của Tân Trạm, có chút ngạc nhiên.

“Anh Ban, phương pháp của cái tên này sao nhìn giống Tân Trạm quá vậy, ngay cả tính tình cũng giống y chang”

Anh ta và Tân Trạm đã tiếp xúc rất lâu rồi, người khác.

không nhìn ra nhưng Diệp Thành cảm thấy ít nhiều gì cũng có phần giống giống.

“Không thể nào, cậu nói cái tên này là Tân Trạm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.