Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1099: Chương 1099




Trước ánh mắt kinh ngạc của hai người đó, anh đột nhiên xuất hiện sau lưng mấy trưởng lão không kịp đề phòng.

Ánh mắt anh rét lạnh, tung ra một chưởng.

Dán mấy chục tấn bùa nổ lên người bọn họ, sau đó thoát cái lùi lại về sau.

“Bùa nổ”

Hai trưởng lão kia thấy bùa nổ mặt biến sắc, cố gắng gỡ xuống.

Nhưng vật này như bị linh khí của Tân Trạm điều khiển, không tài nào lấy xuống ngay lập tức.

“Bùm!”

Anh khẽ quát một tiếng, những tấm bùa này lóe lên rồi nổ tung trong nháy mắt.

Một luồng ánh sáng chói lòa vươn cao, trong vị nổ linh khí này có hai trưởng lão đến tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, đã biến thành thịt vụn. Mà những đồng đội bên cạnh bọn họ cũng bị ảnh hưởng từ vụ nổ phải lùi ra sau, tạm thời mất sức chiến đấu.

Cơ thể Tân Trạm chợt lóe, xuất hiện giữa không trung.

Một cây cung dài màu vàng kim xuất hiện, kéo căng cung, nguyên khí điên cuồng tụ lại biến thành mũi tên, đột nhiên bay ra.

“Vút, vút, vút!”

Mũi tên nguyên khí như điện xẹt đâm xuyên tâng không, đâm vào ba trưởng bối bị đánh bay chưa kịp ngăn cản.

Trong đó có hai người hét thảm, cánh tay và đùi bị mũi tên xuyên qua, thành tàn phế trong chớp mắt, còn người cuối cùng thì đen đủi, bị đâm xuyên tim, chết ngay lập tức.

Hiện trường tràn ngập không khí chết chóc.

Tân Trạm ra tay, nháy mắt đã giết chết ba người, làm bị thương hai người.

Mắt Triệu Hạo Thiên hiện rõ vẻ khen ngợi, từ đầu đến cuối anh không hề đánh giá thấp thực lực của Tân Trạm.

Nhưng Hắc Vụ lão giả và Trường Xuân Hàng sắc mặt đều khó coi, thậm chí trong lòng còn có chút cay cú, như bị tát một cái vào mặt.

Bọn họ đánh lâu như vậy mới giả quyết được hai trưởng lão tầm trung mà anh vừa ra tay đã diệt được ba người, tuy một phần nguyên nhân do đối phương lơ là, nhưng số lượng đã vượt qua bọn họ rồi.

“Tên nhãi này cũng ra gì đấy, trước đây đánh giá thấp cậu ta rồi”

“Đáng chết, đây không phải thực lực tầng bảy Xuất Khiếu Cảnh, chắc chắn cậu ta cố ý áp chế tu vi, cậu ta hoàn toàn có thể lên đến tầng chín r Hai người thì thào tự nói, như thể đang vớt vát chút mặt mũi cho mình.

Nhưng nếu bọn họ biết, tu vi tầng bảy của anh vừa mới đột phá lên không lâu trong thung lũng thì sẽ có suy nghĩ gì đây?

Đôi mắt huyền của Phấn Ngọc tiên tử chớp chớp, lần đầu tiên nhìn kĩ anh.

“Anh bạn trẻ đẹp trai này, khí tức sinh mệnh mạnh mẽ đến mức khiến người ta rung động đấy”

Anh vừa bị bọn họ xem thường, coi như vãn bối, mà bây giờ lại là chủ lực của trận chiến.

Tất nhiên, bọn họ cũng tin rằng, đợi đến khi họ khôi phục thực lực thì Tân Trạm vẫn không phải đối thủ của họ.

“Thăng nhãi này, chết đi”

Khuôn mặt Triệu Tấn Dục xanh mét, nháy mắt Tân Trạm đã lấy mạng năm cấp dưới của ông ta khiến ông ta nhận ra sự mạnh mẽ của anh.

Trong mắt ông ta hiện lên sát ý, thanh kiếm Hỏa Long trong tay hiện lên ánh sáng đỏ đậm.

Tạm thời bỏ qua đám người Triệu Hạo Thiên mà xông đến chỗ Tân Trạm, muốn giết anh để lập uy.

“Mau lui, tốc độ của ông rất nhanh”

Triệu Hạo Thiên vừa hồi hồn, chỉ kịp hét lên nhắc nhở.

Con ngươi Tân Trạm co rút lại, anh chỉ thấy hoa mắt, sau đó một trận khí nóng ập vào.

Cảm giác đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết lan ra toàn thân.

Lúc anh phản ứng lại thì Triệu Tấn Dục đã xuất hiện trước mặt anh rồi, thanh kiếm sắc bén đó đang chém về phía anh, muốn chặt đứt người anh.

“Viul”

Dù sao anh cũng chăm chú hết sức nên khi vận dụng thuật dịch chuyển càn khôn một lần nữa, thân mình đột nhiên xuất hiện ở mấy trăm trượng bên ngoài.

Nơi anh đứng trước đó bị trường kiếm chém qua đến cả không gian cũng bị xé đôi.

Mồ hôi lạnh, mặt trước áo anh nháy mắt Ỉ một vết thương nho nhỏ, vậy mà bị kiếm khí đụng vào rồi bị thương.

“Đây chính là điểm mạnh mẽ của vũ khí cấp chín sao?”

Nếu không phải vừa rồi lúc quan trọng anh vẫn dụng thuật dịch chuyển càn khôn, nên Tân Trạm phải tiết lộ thân phận của mình và thuật pháp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.