Trưởng lão này gầm lên, ánh lửa của bảo kiếm Long Văn quơ khắp bầu trời, nó bảo vệ ông trong đó, bất kỳ sự công kích nào rơi vào ánh lửa kia đều bị đốt cháy hầu như không còn một mảnh.
Mắt thấy mình sắp thoát khỏi khó khăn.
Bóng dáng Tân Trạm lại bay vào trong biển lửa.
Đùng!
Thân thể khỏe mạnh giống như một tảng đá cứng ngắc không thể bị muôn vàn lửa cháy xâm nhập của Tân Trạm đột nhiên đi tới trước mặt trưởng lão.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, một chưởng bùng nổ đánh mạnh vào người ông.
Nguyên khí ở trong người bùng nổ, trưởng lão kia kêu thảm một tiếng, sau đó ông bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Bảo kiếm Long Văn trong tay cũng rơi xuống đất.
Lúc này một vệt sáng chợt xuyên thấu biển lửa, cuốn về phía bảo kiếm Long Văn.
Nhìn thoáng qua Trường Xuân Hàng, Tân Trạm thấp giọng hừ một tiếng, nắm lấy hư không. Nhất thời không gian xung quanh lập tức bị phong kín, ánh sáng đối phương bắn ra cũng bị anh làm vỡ.
Bảo kiếm Long Văn bị một tay Tân Trạm kiểm soát, nhanh chóng rơi vào tay anh.
“Cậu!”
‘Vẻ mặt Trường Xuân Hàng nhất thời lạnh lẽo, linh kiếm cửu phẩm ở thượng giới cũng rất có giá trị, nhất là lúc này nó còn có ý nghĩa lớn hơn đối với ông ta để thoát khỏi khó khăn.
Cho nên ông ta đã sớm nhìn chăm chằm vào bảo kiếm Long Văn này, lựa chọn ra tay trước tiên, nhưng không nghĩ tới kiếm vẫn bị Tân Trạm lấy mất.
“Cảm ơn” Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng, rồi cất bảo kiếm Long Văn vào bên trong không gian chưa vật.
Sau đó lại thu hồi chín mươi chín chuôi nam kha tổ kiếm giống vừa rồi.
“Tiểu bối, chúng tôi khổ cực một hồi, nhưng thứ tốt đều thuộc về cậu ta, như vậy không hợp lý” Trường Xuân Hàng lạnh lùng nói.
“Không sai, bảo kiếm Long Văn hoặc là tổ kiếm này, chí ít hẳn nên chia cho chúng tôi một nửa” Lão giả Hắc Vụ cũng hừ nói: “Tôi khuyên cậu nên lấy ra vài thứ tốt, miễn tổn thương hòa khí.”
Hiện tại thế cục đã tạm thời sáng tỏ, hai người cũng không ép buộc được Tân Trạm.
n à, Triệu Tấn Dục là do tôi giết, trưởng lão này cũng là tôi giết, nên thứ của hai người đó tất nhiên là của tôi, nếu hai vị không muốn thấy bảo vật thuộc về tôi, vậy lúc đó nên sớm giết bọn họ”
Lần này, Tân Trạm lại không có động tĩnh gì.
“Còn về phần hòa khí, tôi và các ông không có hòa khí gì đáng nói”
“Cậu! Tốt tốt tốt, tiểu bối quả nhiên là kiêu ngạo, chỉ mong sau này cậu đừng cầu xin tôi”
Trường Xuân Hàng tức giận hừ một tiếng, ông ta cũng có vài phân kiêng ky đối với thực lực của Tân Trạm, bằng không đã sớm ra tay cướp đoạt.
Bây giờ nhìn Tân Trạm đã thu hồi bảo vật, ánh mắt của anh đành hạ thấp xuống, đi tìm những bảo vật khác.
Triệu Tấn Dục vừa chết, ngay cả những trưởng lão kia cũng bị đám người Triệu Hạo Thiên giết chết không còn ai, nơi phía sau núi chẳng mấy chốc đã không còn trưởng lão hay người phòng thủ nào của Vấn Tông còn sống.
Không ít tù nhân đều ngửa đầu nhìn đám người Tân Trạm giữa không trung với vẻ cảm kích sâu đậm, lúc này bọn họ đều biết lần này được rời đi đều là món quà của Tân Trạm.
Tuy nhiên, báo thù xong, những tù nhân này cũng đều hơi bất an, không biết bước tiếp theo nên như thế nào.
“Kế tiếp làm sao bây giờ?” Phấn Ngọc tiên tử hỏi.
“Trước cứ khôi phục thực lực, sau đó xông ra” Triệu Hạo Thiên nói: “Các vị đừng vui vẻ quá sớm, đây chỉ là cửa thứ nhất, Sau khi rời khỏi Vấn Tông từ phía sau núi, mới lúc là chúng tôi thật sự tự do”
“Trận pháp cậu bày ra để quấy rối còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Triệu Hạo Thiên nhìn về phía Tân Trạm.
“Thời gian khoảng chừng một nén nhang” Tân Trạm đánh giá một chút, rồi mở miệng nói.
Trước đó, anh đã tạo ra rung động trận pháp ở sau núi, gia nhập vào trận pháp của mình, ngăn cản trong ngoài, làm cho đám người Triệu Tấn Dục không có biện pháp truyền tin tức ra ngoài.
Điều này đã cho mọi người cơ hội đơn độc đối mặt với các đệ tử của Vấn Tông. . truyện đam mỹ
Tuy nhiên, việc duy trì loại trận pháp kích thước này, tất nhiên phải trả giá không nhỏ, Tân Trạm đã tiêu thụ hết số linh thạch mà anh thu thập được trong vài ngày qua.
Nhưng thời gian cũng chỉ có thể duy trì thêm một nén nhang.
“Chỉ có rất ít thời gian, trước khi ra tay, tôi có thể bổ sung thêm”
Lão giả Hắc Vụ liếm liếm môi màu đỏ tươi, ánh mắt của ông nhìn những phạm nhân ở trên mặt đất kia, lộ ra vẻ đói bụng, sau đó thân thể ông đột nhiên hạ xuống.
Vươn tay tóm lấy một tên, một tên tù nhân hơi choáng váng bị ông kéo vào màn sương, sau đó một tiếng hét thảm vang lên, tên tội phạm này biến thành một đống xương trắng trong nháy mắt.
“Ông làm cái gì vậy”
Các phạm nhân còn lại đều kinh hãi, trước đó bọn họ còn là đồng bạn, hiện tại lão giả này lại xuống tay với bọn họ.
“Hừ, Từ Lão Ma thật đúng là vô sỉ, ngay cả những tù nhân đáng thương này cũng không buông tha.” Trường Xuân Hàng chứng kiến tất cả, tuy trong miệng đồng tình, nhưng cũng chỉ cười lạnh một tiếng.
“Kỳ thực ma công kia cũng không tệ, chí ít cũng khôi phục tu vi, mau hơn chúng tôi rất nhiều, đáng tiếc tâm quá ác độc”
Phấn Ngọc tiên tử che miệng cười nói.
Triệu Hạo Thiên nhíu mày, không mở miệng.
Tân Trạm thì lắc đầu.