Từ Lão Ma hừ một tiếng, màn sương bên cạnh Tân Trạm nhất thời tựa như sôi trào mà liều mạng đung đưa, từng màn sương rơi vào trên da Tân Trạm, nhất thời phát ra âm thanh xì xì, dường như nó muốn hòa tan Tân Trạm.
“Phương pháp Ttà ma ngoại đạo, thứ nhất sợ lửa, thứ hai sợ lực chí dương, nhưng hai phương pháp này tôi đều không có hứng thú thi triển” Tân Trạm vô cảm nhìn sương dày đang liều mạng đánh trống reo hò của Từ Lão Ma.
“Tùy tiện lấy ra chút đồ vô dụng, hơi thi khiển trách”
Tân Trạm vung tay lên, nhất thời một hạt châu màu đen xuất hiện ở bàn tay anh.
Tuy hạt châu này đen kịt, nhưng vừa lấy ra, bên trong lại toát ra ánh sáng thánh khiết, từng tiếng niệm phật vang vọng tứ phương.
Đây là phật châu Tân Trạm lấy được trước kia, sau khi hấp thụ lực tín ngưỡng của tà tăng, phật châu chính là khắc tỉnh tự nhiên với những tà ma này.
Ở dưới sự thúc giục của Tân Trạm, ánh sáng thánh khiết này tiếp xúc được với màn sương, như nắng gắt gặp tuyết, màn sương bị chọc một lỗ thủng lớn, tan rã trong nháy mắt.
“An Từ Lão Ma hét thảm một tiếng, Tân Trạm đã sớm dùng thần thức tìm được vị trí của ông, cho nên anh cố ý hội tụ lực tín ngưỡng để công kích ông, làm cho ông đau đớn không gì sánh được, thần hồn suýt chút nữa bị vỡ nát.
“Chuyện gì cũng phải từ từ.”
Từ Lão Ma thu hồi màn sương trong nháy mắt, ông bay ngược về phía sau, sau đó bịch một tiếng rớt xuống đất.
“Bây giờ rõ chưa, chỉ bằng tôi mạnh hơn ông”
Tân Trạm đi tới, giãm một cước lên người Từ Lão Ma, thờ ơ mở miệng.
Mọi người đều lộ vẻ kinh sợ.
Bọn họ không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sương dày au đó Từ Lão Ma bay ra, sau đó Tân Trạm dẫm lên người ông.
Này lão gia tàn nhẫn này, tựa như bị Tân Trạm thu thập trong nháy mắt.
Giữa không trung, nụ cười của Trường Xuân Hàng chợt cứng đờ, Triệu Hạo Thiên cũng nhíu mày.
“Nhóc con, tha cho người được nên tha, nên buông tay”
Mắt thấy Tân Trạm không ngừng đấm đá Từ Lão Ma, Trường Xuân Hàng không nhịn được đột nhiên đi xuống, mở miệng quát lạnh.
“Ông đang ra lệnh cho tôi?”
Tân Trạm đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng kia làm trong lòng Trường Xuân Hàng phát lạnh.
Anh có trực giác, nếu mình làm càn giống như Từ Lão Ma, Tân Trạm sẽ không để ý gì mà giáo huấn mình một phen.
Bị đánh một trận ở trước mặt mọi người?
Tất nhiên Trường Xuân Hàng không có hứng thú như vậy.
Tuy anh cảm thấy mình mạnh hơn Từ Lão Ma, sẽ không bị Tân Trạm đánh bại, nhưng đánh nhau không có lợi với mình. . Truyện Nữ Phụ
Chí ít hiện tại, bọn họ còn cần Tân Trạm chia sẻ hỏa lực.
“Không phải, tuy nhiên mọi người đều trên một thuyền, hà tất phải làm căng chuyện, tổn thương hòa khí, tôi cũng chỉ khuyên bảo hai người” Trường Xuân Hàng nặn ra nụ cười nói.
“Ha ha, tôi không nên làm căng chuyện?”
Tân Trạm cười lạnh nói: “Thời điểm lão thất phu này lấy sương dày làm tổn thương tôi, sao không thấy ông tới khuyên bảo?”
Sắc mặt Trường Xuân Hàng cứng đờ, ông ta hơi á khẩu không trả lời được.
“Ông không để bụng tổn thương hòa khí, tôi cần gì phải quan tâm”
Nói rồi, Tân Trạm trực tiếp đạp một cước gãy cánh tay Từ Lão Ma.
“A!” Từ Lão Ma bị đau, lại kêu thảm một tiếng.
“Từ Lão Ma, còn gắng gượng chống đỡ cái gì, đã đến nước này, anh nên nói xin lỗi” Trường Xuân Hàng thấy trên trán ông đầy mồ hôi, thì thấp giọng nhắc nhở.
“Tiểu bối, là lỗi của tôi, trước đó tôi bị ma công mê loạn †âm hồn, tôi nguyện ý xin lỗi” Từ Lão Ma đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin.
“Có nên dùng miệng xin lỗi không?” Tân Trạm cười nhạt, chân lại hơi dùng sức, tựa hồ có thể giãm gấy tay ông bất cứ lúc nào.
“Tất cả bảo vật trên người lão tử đều bị Vấn Tông cướp đi, đây là ma công của tộc tôi, coi như là một chút xin lỗi”
Khuôn mặt Từ Lão Ma đỏ lên, ông xấu hổ và giận dữ không gì sánh được.
Mình đường đường là Lão Ma lại thua ở trong tay Tân Trạm, còn bị anh nhục nhã trước mặt mọi người.
Nhưng mình cũng không dám cứng rắn nữa, ông nhìn ra được Tần Trạm thật sự không quan tâm đến sống chết của ông.
Tân Trạm thu hồi thần thức Từ Lão Ma đưa ra, lúc này anh mới một cước đá bay đối phương.
“Cút đi, cho ông một cơ hội này”
Từ Lão Ma chật vật đứng dậy, không dám nói nửa lời xã giao, ông vừa cúi đầu đã tìm được thi thể còn chưa khô cạn máu, thì vội nhào qua cắn nuốt.
Tân Trạm chỉ không cho ông giết chết người sống, tuy người chết mùi vị rất tệ, nhưng tổng thể cũng tạm được.