Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 112: Chương 112




Nghe thấy giọng nói của Tần Trạm, Tô Vũ liền cảm thấy đau xót.

Mấy năm nay Âm Dương Song Sát đã giúp anh ta giải quyết vô số những rắc rối. Anh ta làm sao ngờ được hôm nay họ lại chết trong tay Tần Trạm!

“Cậu còn dám khiêu khích tôi?” Giọng của Tô Vũ lạnh như băng. . Đam Mỹ Hay

Tần Trạm cười nói: “Khiêu khích anh thì đã làm sao? Tôi tạm thời giữ cái đầu chó của anh lại vài ngày, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đích thân lấy xuống.”

Tô Vũ sinh ra trong gia đình quyền quý giàu có, anh ta hoàn toàn chịu không nổi những lời tục tĩu như thế này của Tần Tram.

“Mẹ nó…” Tô Vũ vẫn còn muốn mắng chửi gì đó, nhưng Tần Trạm đã cúp ngang điện thoại.

“Cậu Trạm.” Mặt thẹo bước nhanh %3D

đến.

Tần Trạm nhìn mặt thẹo, trầm giọng nói: “Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh mấy viên đan dược.”

“Cảm ơn cậu Trạm nhiều!” Mặt thẹo vui mừng gật đầu.

Gã luyện võ nhiều năm nhưng vẫn không tu luyện được nội kình, cho nên mới bị Đổng Thiện Ngũ đuổi ra khỏi môn phái.

Đối với nội kình, thì đó là điều mà gã đã khao khát nhiều năm.

“Đúng rồi, dọn dẹp sân lại một chút đi.” Tần Trạm nhìn một mớ hỗn loạn dưới đất, không khỏi chau mày: “Còn nữa, xác chết của người bảo vệ kia, tìm một nơi nào đó chôn cho đàng hoàng”

“Được!” Mặt thẹo vội vàng gật đầu.

Sau đó, Tần Trạm với Tô Uyên quay về phòng.

“Tại sao anh phải khiêu khích Tô Vũ?” Tô Uyên cảm thấy điều này rất khó hiểu.

“Anh cố ý đấy.” Tần Trạm nói.

Sau khi hấp thu Âm Sát, Tần Trạm cảm giác mình đã chạm đến đỉnh của trúc cơ tầng hai.

Cộng thêm linh dược tích góp mấy ngày nay, Tần Trạm vô cùng chắc chắn đạt đến trúc cơ tầng hai, thậm chí là tu vi cao hơn.

Đến lúc đó, Nội Kình Tông Sư có mạnh hơn nữa thì cũng không có tư cách đối phó với Tần Trạm

Nếu như Tô Vũ này sai một số lượng lớn Nội Kình Tông Sư đến, thế thì không phải là phát tài rồi sao?

Nghĩ đến đây, Tần Trạm không nhịn được mà cười lên.

Đêm ngày hôm đó, Tần Trạm đứng ở trung tâm Tụ Linh trận, anh ấy dược thảo là chính để chế luyện ra mười mấy viên đan dược.

“Loại thuốc này đã không còn tác dụng với mình, nhưng đối với mặt theo mà nói thì lại có tác dụng vô cùng lớn.” Tần Trạm cầm mấy viên đan dược đã làm xong, nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó, Tần Trạm đứng dưới ánh áng, bắt đầu kế hoạch bể quan của mình.

Lần bế quan này, anh không định ở núi Long An, linh khí của núi Long An vừa mới bị rút, không còn là nơi tốt để bế quan nữa.

“Mình nhớ nhà họ Phùng có mở một khu du lịch ở Tân Châu, ngày mai đi xem thử.” Tần Trạm nghĩ thầm trong lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Trạm mới vừa ngủ dậy, mặt thẹo đã chạy mấy vòng quanh núi Long An rồi.

“Cậu Trạm, cậu tỉnh rồi à.” Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, ánh mắt của mặt thẹo có chút mong đợi.

Tân Trạm mấp máy môi sau đó lại không nói gì cả.

Thiên tư của mặt thẹo không cao, cho dù gã có tiếp tục nỗ lực như thế nào cũng không thể vượt qua Tông Sư.

“Cho anh viên thuốc này.” Tần Trạm lấy ra đan dược mà tối qua đã chế luyện xong, đưa cho mặt theo.

“Nhớ rõ, ba ngày uống một viên.” Tân Trạm nói: “Uống số thuốc này xong, anh có thể sinh ra nội kình rồi.”

“Thật sao?” Mặt thẹo vui mừng gần như sắp run cả lên.

Tần Trạm do dự giây lát, rồi đột nhiên nói: “Thật ra… nội kình chưa chắc là con đường duy nhất của luyện võ, một số đại sư khổ luyện không có nội kình, nhưng mà sức mạnh không hề yếu hơn tông sư, thậm chí còn mạnh hơn.”

Sắc mặt của mặt theo có hơi đỏ, gã có chút uất ức nói: “Tôi biết, nhưng mà tôi không biết gì về khổ luyện, hơn nữa khổ luyện muốn có thành tựu thì ít nhất cần ba mươi năm..”

Tần Trạm trầm tĩnh giây lát, anh VỖ VỖ vai của mặt thẹo, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách thay anh.”

“Cảm ơn cậu Trạm!” Mặt thẹo vội vàng gật đầu.

Tin tức Tần Trạm quay về, lan truyền nhanh chóng trong Đạm Thành. Kiếm Hổ cùng với những người quyền lực giàu có Đạm Thành đều mang quà đến núi Long An

“Này, Tần Trạm đâu?” Kiếm Hổ nhìn mặt thẹo, nói với vẻ vô cùng phiền chán.

“Không có đây.” Mặt thẹo nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Mẹ nó ai chả biết là không có đây. Tao hỏi mày Tần Trạm đi đâu rồi!” Kiếm Hổ chửi mát.

Mặt theo sầm mặt lại, đột nhiên giơ tay ra tóm lấy cổ của Kiếm Hồ, xách hắn ta lên một cách cứng nhắc.

“Còn dám hỗn láo, tao vặn gãy cổ của mày!” Mặt thẹo ném Kiếm Hổ ra xa nửa mét.

Kiếm Hổ bò dậy từ dưới đất, hắn ta chỉ vào mặt thẹo và nói: “Mày đợi đó cho tao, tao phải kiện với cậu Trạm!”

Mặt thẹo lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Kiếm Hổ nữa.

Kiếm Hổ nghiến răng nghiến lợi, hắn ta nói với vẻ không cam chịu: “Thay tao chuyển lời lại cho cậu Trạm, nói là tối nay bọn tao tổ chức tiệc ở nhà hàng Vân Long cho cậu Trạm, mời cậu Trạm đến dự.”

Mặt thẹo không nói gì cả, giống như là không nghe thấy vậy.

Tần Trạm lúc này đã đến một vùng ngoại ô.

Phong cảnh ở đây thanh tú đẹp đẽ, có thể gọi là điêu luyện sắc sảo, và lúc này được cải tạo thành một khu du lịch, có tên là Sơn trang Phùng thị.

“Không tồi, đúng là không tồi.” Tân Trạm đứng trước cửa gật đầu liên tiếp.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho người phụ trách khu này.

“Bây giờ tôi đang ở trước cửa sơn trang.” Tần Trạm nói.

Đối phương vội vàng đáp lại: “Vâng, thưa tổng giám đốc Trạm, tôi lập tức đến đón anh ngay!”

Sau khi cúp điện thoại xong, Tần Trạm đứng ở trước cửa, quan sát khu phong cảnh ở đây.

Diện tích cả sơn trang ít nhất trên nghìn mẫu đất, ngoài phong cảnh thiên nhiên ra còn có vài nhà trọ tư nhân.

Bởi vì vẫn chưa hoàn thành cho nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài công nhân đi ra từ trong đó.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe Sedan màu đen dừng ở bên cạnh, ngay sau đó là một thanh niên mang giày da kiểu tây bước xuống xe.

“Bên trên đã nói rồi, nhất định phải hoàn thành trong vòng ba tháng, các cậu phải tăng cường tốc độ, nếu như không hoàn thành được thì ông tổng sẽ trách tôi đấy.” Chàng thanh niên chỉ huy mấy người bên cạnh.

“Vâng, tổng giám đốc Lạc, anh yên tâm đi!” Những người còn lại vội vàng đáp lại.

“Thường Lạc?” Tần Trạm nhìn thấy người thanh niên này, không khỏi ngơ người, sau đó anh bước nhanh lại.

“Thường Lạc, đúng thật là cậu à?” Tần Trạm vui mừng đập vai của anh ta một cái

Người thanh niên này là bạn chơi từ bé của Tần Trạm, hai người cùng nhau học cấp một và cấp hai, lên cấp ba thì Thường Lạc chuyển trường, từ đó hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Thường Lạc quan sát Tần Trạm vài cái, chau mày hỏi: “Tân Trạm?”

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây!

Thường Lạc, mấy năm nay cậu đã đi đâu vậy? Sao không liên lạc gì với tôi cả?” Tần Trạm vô cùng nhiệt tình.

Từ nhỏ Tần Trạm đã thiếu thốn tình cảm, đối với người bạn cũ anh có sự nhiệt tình không nói nên lời.

Tiếc là thái độ của Thường Lạc khác xa với Tần Trạm, anh ta chỉ gật gật đầu rồi nói: “Ừm, tôi ra nước ngoài du học, học ngành kiến trúc, công trình này là do tôi phụ trách.”

“Không tồi không tồi.” Tần Trạm cười nói: “Không dễ gì mới gặp mặt, đến nhà tôi uống một ly không?”

Thường Lạc nói với thái độ lạnh nhạt: “Thôi vậy, việc ở công trình rất bận, không có thời gian. Còn nữa, ở trước mặt công nhân, cậu vẫn nên gọi tôi là tổng giám đốc Lạc đi.”

“Tổng giám đốc Lạc?” Tần Trạm chau mày lại: “Đừng có đùa nữa.”

“Tôi không có đùa với cậu, ở bên ngoài vẫn nên rõ ràng một chút thì tốt hơn.” Thường Lạc nói với vẻ mặt thờ ơ: “Tôi còn có việc, không nói nhiều nữa.”

Nói xong, Thường Lạc quay đầu bỏ đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Thường Lạc, Tần Trạm không khỏi khẽ thở dài.

Thời gian thật sự có thể thay đổi một con người nha, sau khi sự nghiệp thành công thì dường như không muốn kết bạn với bạn nghèo nữa rồi.

“Tổng giám đốc Trạm!” Đúng vào lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục chuyên ngành, mang đôi giày cao gót, bước nhanh đến.

“Tổng giám đốc Trạm, tôi là Diều Giai Mẫn, người phụ trách ở đây, anh có thể gọi tôi là Giai Mẫn.” Diêu Giai Mẫn nhiệt tình đưa tay ra.

Tần Trạm bắt tay với cô ta, sau đó anh hỏi: “Phùng Công đã dặn dò qua rồi chứ?”

“Đương nhiên, tổng giám đốc Trạm là ông chủ của ông ấy.” Diêu Giai Mẫn cười nói: “Tôi còn nghĩ là một người đàn ông trung niên nào đó, không ngờ tổng giám đốc Trạm trẻ tuổi như vậy!”

Thấy Tần Trạm không nói gì, Siêu Giai Mẫn dò thăm hỏi: “Tổng giám đốc Trạm, hay là chúng ta đến văn phòng nói chuyện? Tôi đã hẹn quản đốc ở đây, nếu như anh có ý kiến gì thì có thể nói với anh ấy.”

“Được.” Tần Trạm gật gật đầu.

Trên đường đến văn phòng, Tần Trạm liếc nhìn tổng thể một chút. Mặc dù linh khí ở đây không tính là dồi dào nhưng ở Đạm Thành mà nói, có thể gọi là đỉnh, đặc biệt là thác nước ở mép khu vực phong cảnh.

Tần Trạm nhìn thấy nhà dân ở mép thác nước, trong lòng thầm nghĩ: “Một nơi tốt như vậy, tuyệt đối không thể bị thế tục tiêm nhiễm, lát nữa phải bảo công nhân dỡ xuống mới được.”

Rất nhanh, hai người đã đến văn phòng của Diêu Giai Mẫn.

“Anh Trạm, mời vào.” Di Giai Mẫn đẩy cửa, nói với vẻ vô cùng kính trọng.

Cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Thường Lạc đang cầm một bản vẽ ngồi ở đó. Sau khi nhìn thấy Diêu Giai Mẫn, Thường Lạc vội vàng đứng dậy, nói: “Tổng giám đốc Mẫn, cô quay về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.