Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1130: Chương 1130




Ngơ ngác nửa ngày trời, cô gái mới chậm chạp đi tới gần.

Cô ta mạnh dạn bước lại gần, thấy con hổ yêu thực sự đã chết rồi.

“Này, anh không sao đấy chứ” Sau đó cô gái đẩy nhẹ Tân Trạm một cái, nhưng mà Tân Trạm đã mất đi ý thức, không hề nghe thấy tiếng gọi của cô gái.

“Uyển, là em sao?” Lúc này, từ trong rừng sâu đột nhiên vang lên tiếng gọi vọng lại, có mấy võ giả trẻ tuổi từ đẳng xa lao tới, đứng đầu là một thanh niên cao lớn, sắc mặt đầy khẩn trương.

Bọn họ đều phát hiện thấy cô gái mất tích, đi lên núi tìm kiếm, nghe thấy bên này phát ra động tĩnh, nên bọn họ vội vàng chạy tới đây.

Nhưng mà khi nhìn thấy người phụ nữ bình an vô sự, ở bên cạnh là yêu thú cùng Tân Trạm ngã xuống đất, những người khác cũng cảm thấy có chút sửng sốt.

Người phụ nữ vội vã chạy đến và đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một phen.

“Anh Tân Tráng, anh nhìn cậu thanh niên này một chút xem tình huống bây giờ thế nào rồi”

“Được rồi, em đừng lo lắng” Người thanh niên an ủi người phụ nữ rồi đi về phía trước kiểm tra sơ lược hơi thở của Tân Trạm, lại tiếp tục bắt mạch.

“Em yên tâm đi, cậu ấy vẫn còn hơi thở chỉ là thân thể của cậu ấy cực kỳ suy yếu, có vẻ bị thương không nhẹ. À đúng rồi, em nói là cậu ấy từ trên trời rơi xuống hay sao?” Sắc mặt Tân Tráng nhìn có chút kỳ quái, người bình thường làm sao có thể từ trên trời đến rơi xuống được cơ chứ.

“Có lẽ anh ấy bị rơi xuống vách đá hoặc là gặp phải một con yêu thú, không thể không nhảy xuống vách đá. Phải nói rằng có rất nhiều yêu thú trong Dãy núi Thanh Long này, mạng của người thanh niên này cũng rất lớn đấy, nhảy xuống núi mà không chết” Một người thợ săn lớn tuổi đứng bên cạnh lắc.

đầu nói.

“Anh Tân Tráng, tên nhóc này phải làm sao bây giờ?” Một người khác hỏi.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tân Trạm, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

“Lai lịch của người đàn ông này không rõ. Tôi nghĩ không bằng chúng ta cứ nhét anh ta ở đây để anh ta tự sinh tự diệt là được rồi”

“Đúng vậy, mọi người xem quần áo của cậu ta không giống với người dân nơi này của chúng ta, tốt nhất vẫn là không nên tư chuốc lấy phiền phức” Hơn nữa thôn Đại Thành chúng ta đã đủ nghèo rồi. Nếu điều trị vết thương cho thằng nhóc này chắc chắn sẽ tốn không ít tiền. Mà có mang theo trở về lỡ anh ta chết vậy thì thật là xui xẻo”

“Chúng ta đem con hổ yêu đi bán thôi” Tân Tráng cũng cau mày, nhất thời trầm mặc không có mở miệng.

“Làm như vậy sao được.” Người phụ nữ kia nghe bọn họ nói xong lập tức lo lắng.

“Nếu mấy người đều mặc kệ thì tôi đến quản. Dù là ngoài ý muốn hay là ý trời thì anh ta cũng đã cứu mạng của tôi, tôi không thể thấy chết không cứu”

“Em Uyển nói rất đúng” Tân Tráng gật đầu nói: “Nếu muốn thu nạp con hổ yêu này thì anh chàng này không thể không quản. Cùng lắm thì chúng ta sẽ dùng tiền bán con hổ yêu để chữa trị cho người này, anh ta có thể sống sót hay không còn tùy thuộc vào số mệnh của anh ta đi”

“VWê phần mọi người lần này đi theo giúp tôi tìm thấy em Uyển, Tân Tráng tôi về sau đương nhiên là muốn cảm tạ mọi người” Người thanh niên vừa nói vừa chắp tay.

“Chuyện này?”

“Anh Tráng khách sáo rồi. Cứu chị dâu vốn là điều nên làm mà” Tân Tráng nhếch miệng cười một tiếng, người phụ nữ kia cũng có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên.

Tân Trạm cứ như vậy bị đám người khiêng xuống núi, đưa vào thôn trong núi.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu rồi.

Tân Trạm mới chậm rãi mở mắt.

“Tôi đang ở đâu đây?” Tân Trạm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, trong đầu như có vô số kim châm, hơi cử động một chút liền kịch liệt đau nhức khó mà chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.