Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1163: Chương 1163




Chạm vào chỗ phồng sưng trên má, Trương Đình tức giận đến nỗi máu sôi trào, suýt chút nữa thì mất lý trí, dùng kiếm đuổi theo, lúc này anh ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là giết chết Tân Trạm.

Ngay sau đó, Tân Trạm xuất hiện ở trên cây lớn trước mặt, cười giễu cợt nhìn hắn.

“Mày đi chết đi cho tao!”

Trương Đình gầm lên, anh không thể chấp nhận được việc bị tên có võ công rẻ rách chơi một vố đau như vậy.

“Anh cho rằng hiện giờ anh còn có thể di chuyển được hay sao?” . Ngôn Tình Sắc

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có đám cỏ từ dưới chân Trương Định leo nhanh như một sợi dây, leo lên người anh ta, trói chặt anh ta trên mặt đất, thanh trường kiếm trong tay anh ta cũng rơi xuống đất.

Trương Đình sửng sốt, sau đó anh ta mới từ từ nguôi cơn giận của mình.

Chỉ cần anh ta bình tĩnh lại, dưới ảnh hưởng của thần thức phát ra nên sẽ không mắc vào cái bẫy vớ vần như vậy, nhưng đây là do Tân Trạm cố ý làm cho anh ta tức giận đến mất hết lý trí.

“Thanh trường kiếm này của anh với Sư đệ Trương Đình của anh thì cái nào tốt hơn nhỉ, hay là tôi dùng kiếm của anh iết chết anh đây” Tân Trạm híp mắt, đoạt lấy thanh trường kiếm từ trong tay Trương Đình.

Sau đó, anh nhảy lên một cái, đột nhiên thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng vàng chói.

“Mày định làm gì”

Cảm nhận được luồng khí nguy hiểm từ bên trong thanh trường kiếm, Trương Đình cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Đương nhiên là chém chết anh rồi” Tân Trạm cười nhạt, ánh sáng kiếm đột nhiên tỏa rộng ra.

“Chu Thiên thập tam trảm, nhát kiếm thứ chín!”

“Không thể nào, cậu rõ ràng không phải là thầy điều chế thuốc!”

Tia sáng vàng lấp lánh trên bầu trời, phản chiếu trên gương mặt giận dữ của Trương Đình.

Anh ta không ngờ rằng Tân Trạm ngoài thầy điều chế thuốc còn có loại thủ đoạn này.

Cảm nhận được uy lực vô cùng mạnh từ thanh kiếm của Tân Trạm, anh ta đã chứng minh được trước đây mình đã hiểu sai tất cả mọi chuyện.

Tân Trạm không phải là một võ giả hèn nhát, mà là một kiếm tu rất lợi hại trong số những tu tiên giả.

Một kiếm mang Xung Thiên không ngừng lớn lên trong tay Tân Trạm, như một bông hoa hướng dương đang nở ra, tia sáng chói lóa ấy gần như chiếu sáng nửa khu rừng.

Sau đó, dưới vẻ mặt điên cuồng của Trương Đình, Tân Trạm nhấc thanh kiếm lên và đập mạnh nó xuống, kiếm mang to lớn như một ngọn núi được chém về phía Trương Đình.

“Nhưng cho dù cậu có là kiếm tu, muốn giết tôi thì có mà năm mơ mới giết được”

Đối mặt với tình cảnh sinh tử tuyệt vọng này, Trương Đình hét lớn lên, trên ngực đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng, nhanh chóng bao phủ toàn thân anh ta.

Là đệ tử của môn phái Hỏa Vũ Tông, anh ta đương nhiên có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình.

“Đùng!”

Kiếm mang Xung Thiên cứ như vậy đập mạnh vào tấm màn ánh sáng trên người Trương Đình, tấm màn ánh sáng ấy vang lên một tiếng răng rắc, sau đó liền sụp đổ.

Sau đó dư âm của kiếm mang trực tiếp mở ra cách đó ba trăm thước, quét sạch một vùng rừng rậm, ngoài những nơi kiếm mang rơi xuống thì lộ ra vết tích sâu, giống như khe núi vậy.

Khói bụi mù mịt ở khắp nơi, vô số cây cối đổ rạp xuống, mặt đất rung chuyển một cách kịch liệt, giống như động đất vậy.

Tân Trạm ngã xuống đất, nhìn thấy hơi thở kháng cự của thanh kiếm dài trong tay mình, hàng lông mày của anh hơi cau lại.

“Vẫn chưa chết sao?”

Khi khói tan hết, Trương Đình lại xuất hiện trước mặt Tân Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.