Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 117: Chương 117




Nét mặt ông già này thản nhiên, đứng bình tĩnh trước mặt của Tân Trạm.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn ông cụ này, bỗng nhiên vận chuyển sức mạnh toàn thân, đột nhiên giơ nắm đấm đánh tới!

Ông cụ này nhẹ nhàng giơ tay lên, hời hợt bước lên tiếp đón.

“Ầm” một tiếng thật lớn, ông cụ này lại liên tiếp lùi về sau mấy bước!

Trong ánh mắt của ông ta toát lên một sự ngạc nhiên, thấp giọng nói khẽ: “Không hổ là con trai của ông ta, vẻn vẹn chỉ mới Trúc Cơ kỳ đã có được sức mạnh mạnh mẽ như vậy..”

Năng lực của ông cụ này sâu không lường được, chỉ mới giơ tay lên một cái thôi đã có thể đánh ngất một người gần tới mức đại tông sư như ông Tống! Mà lúc Tần Trạm tức giận nhất lại có thể làm ông ta bị thương!

“Ông biết cha của tôi?” Tần Trạm dừng động tác trong tay lại, trong đôi mắt toát lên một sự phức tạp.

Anh vừa có chút ngạc nhiên, còn có sự kích động không thể nói ra được.

Đối với người cha bí ẩn này của mình, Tần Trạm còn muốn biết thêm thật nhiều.

Ông cụ cười nhạt gật đầu nói: “Có biết.”

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Ông có quan hệ gì với cha tôi? Kẻ thù? Hay là bạn bè?”

Ông cụ nghe thấy thế, lập tức thấy buồn cười.

Ông ta xua tay nói: “Cái nào cũng không phải, thân phận tôi như thế này, còn chưa xứng nói hai chữ bạn bè với cha của cậu, còn kẻ thù thì…”

Ông ta lại không nói tiếp nữa, nhưng ý nghĩ cũng đã rất rõ ràng.

Tần Trạm hít sâu vào một hơi, cau mày nói: “Tôi lấy gì để tin tưởng ông? Còn nữa, vì sao ông lại đánh mấy người họ ngất xỉu?”

Ông cụ chỉ chỉ vào Tô Uyên, bình thản nói: “Tôi muốn dẫn cô ấy đi.”

“Ông đừng hòng!” Nghe thấy câu này, Tần Trạm lập tức bốc lên lửa giận bừng bừng, linh lực khủng bố trong nháy mắt thế mà lại vượt qua tu vi của bản thân anh!

Ông cụ thấy thế, trong ánh mắt lại càng thêm hưng phấn.

“Rất tốt, rất tốt, trên người cậu quả nhiên mang dòng máu của ông ấy…” Ông cụ mừng rỡ như điên.

“Ai dám đụng vào cô ấy, tôi có dùng hết sức mạnh cũng phải giết được kẻ đó.” Lúc Tần Trạm cất lên giọng nói lạnh lẽo thì giống như một cơn gió rét vào mùa đông khắc nghiệt.

Ông cụ cười nhạt nói: “Tần Trạm, cậu không cần phải quá căng thẳng, nếu như tôi muốn làm hại cô ấy thì cần gì tới sự đồng ý của cậu nữa?”

Tân Trạm sững sờ, lập tức im lặng.

Ông ta nói đúng, nếu như ông cụ này ra tay không nể mặt thì Tần Trạm đã sớm té ngã xuống đất giống như mấy người bọn họ rồi.

“Sau này thời gian cậu bế quan sẽ ngày càng dài hơn, để cô ấy ở lạnh một mình trên đời này, cậu có yên tâm được không?” Ông cụ vuốt chòm râu cười nhạt nói.

“Không cần ông quan tâm, tôi đã nghĩ ra được biện pháp xử lý rồi.” Giọng nói Tần Trạm lạnh lùng như băng.

“Biện pháp xử lý mà cậu nói là chỉ ban an ninh Tân Châu à?” Ông cụ không khỏi nở nụ cười: “Lẽ nào cậu cảm thấy nhà họ Tô muốn bắt một người đi từ trong ban an ninh Tân Châu là chuyện gì khó khăn lắm hay sao?”

Tần Trạm lại không biết phải nói gì.

Bằng sức mạnh của nhà họ Tô, xem như làm Phương Kinh Diệu bị mất chức cũng không phải là chuyện gì khó nhân.

“Tôi dẫn cô ấy đi, vừa có lợi cho cậu, đồng thời cũng có lợi cho cô ấy.” Ông cu chỉ chỉ vào Tô Uyên, trong ánh mắt của ông ta toát lên sự yêu thích, nói: “Cô gái này là một hạt giống tốt, trải qua mài giữa, chưa chắc gì kém cỏi hơn cậu đâu.”

Câu nào câu nấy của ông cụ cũng rất có lý, nhưng mà, rốt cuộc Tần Trạm sao có thể tin tưởng được ông ta đây? Một người đột nhiên xuất hiện, ai biết ông ta có mục đích gì cơ chứ?

“Cho dù ông có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý.” Tần Trạm bước lên trước, ôm chặt Tô Uyên vào trong lòng.

Sau đó anh cố gắng dùng linh lực của mình đánh thức Tô Uyên, nhưng đáng tiếc chính là đầu óc Tô Uyên lúc này giống như một pháo đài đóng kín, mặc cho Tần Trạm sử dụng hết tất cả sức mạnh cũng không thể nào xâm nhập vào dù chỉ là nửa phần.

Đúng lúc này, ông cụ bỗng nhiên giơ tay vỗ vào trên đầu của Tân Trạm.

Tần Trạm không kịp né tránh, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Tất cả trước mắt cũng bắt đầu trở nên mờ ảo, giống y chang như đúc với lần đầu tiên thức tỉnh!

“Tân Trạm, nếu như còn muốn gặp lại cô ấy này thì hãy nhanh chóng nâng cao sức mạnh của bản thân mình đi, chờ tới lúc cậu thật sự có thể đứng vững ở thủ đô thì tự nhiên cô ấy cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu” Giọng nói của ông cụ truyền vào trong đầu óc của Tần Trạm, Tần Trạm muốn nói chuyện lại phát hiện ra cổ giọng mình giống như bị chặn lại, chẳng thể nói ra được bất cứ câu nào.

Anh cố gắng sử dụng hết sức mình, ráng rặn ra một câu từ trong cổ họng, nói: “Tốt nhất ông đừng lừa gạt tôi… Nếu không cho dù ông là người nào đi nữa thì tôi cũng sẽ giết hết cả nhà ông..”

Ông cụ nét mặt ngạc nhiên, ông ta thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thằng oắt con này, thật sự là lần nào cũng mang tới bất ngờ lớn cho mình…”

Đợi đến lúc Tần Trạm tỉnh lại thì đã là buổi tối.

Tần Trạm vội vàng đứng dậy, cuống cuồng hét lớn: “Tô Uyên? Tô Uyên?”

Đáng tiếc Tô Uyên không hề trả lời anh.

“Anh đang la hét cái gì vậy?” Hạng Mĩ Tuyết nhíu mày nói: “Tô Uyên đi đâu rồi?”

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Sao tôi biết chứ?”

Hạng Mĩ Tuyết thở dài ra một hơi, nói: “Ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao trong nháy mắt tôi đã bị mất hết ý thức rồi vậy?”

“Con mẹ nó sao tôi biết được hả? Đừng có làm phiền tôi!” Tần Trạm tức giận nói.

Sắc mặt Hạng Mĩ Tuyết chợt thay đổi, ông Tổng cũng lập tức bước lên phía trước, nét mặt đề phòng nhìn về phía Tần Trạm.

Lúc này tâm trạng của Tần Trạm cực kỳ bực bội, đối với anh mà nói thì trên thế giới này bất cứ ai cũng có thể biến mất, chỉ mình Tô Uyên là không thể.

Cảm nhận được hơi thở khó gần trên người ông Tống, cảm xúc của Tần Trạm lập tức càng thêm gắt gỏng.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Tổng, nói: “Sao hả, ông muốn giết tôi hay gi?”

Ông Tổng chắp tay sau lưng, khẽ khàng nói: “Nếu như cậu còn dám xấc xược với cô chủ nhà tôi nữa thì có lẽ tôi nên suy xét tới chuyện dạy dỗ cậu một trận.”

“Chỉ dựa vào ông?” Sức mạnh trên người Tần Trạm lại bùng nổ lần nữa, anh không hề nói thêm gì nữa, vung lên một nắm đấm giống như đạn bắn, đánh về phía ông Tống!

Ông Tống là vệ sĩ riêng của Hạng Mĩ Tuyết, sức mạnh đã gần tới bậc đại tông sư, đối mặt với thế tấn công của Tần Trạm, ông ta không hề sợ hãi tí nào, sức mạnh xung quanh cơ thể ông ta chầm chậm ngưng tụ lại thành một chiếc áo giáp.

Chiếc áo giáp này, so với chiếc áo giáp ngày đó của Phùng Công còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần! Tục truyền rằng, trong pháp thuật này, sức mạnh dưới cấp bậc đại tông sư có thể nói là vô địch!

Hạng Mĩ Tuyết im lặng không tiếng, ra chiều muốn để cho ông Tống dạy dỗ Tần Trạm một chút.

Nắm đấm của Tần Trạm giống như hổ dữ xuống núi, một tiếng “ầm” vang lên thật to, trực tiếp đập thẳng vào trên ngực của ông Tống!

Chiếc áo giáp kia tan nát theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, từng vết nứt ồ ạt hiện lên giống như mạng nhện, khuếch tán ra khắp bốn phía!

“Đùng!”

Cuối cùng, chiếc áo giáp này không chịu nổi sức mạnh của Tần Trạm, hoàn toàn bị vỡ ra! Song, nắm đấm của Tân Trạm cũng không vì thế mà ngừng lại, thế tấn công khủng bố cũng không hề suy suyển tí nào!

“Ầm!”

Ông Tống vốn tự tin không kịp né tránh, khắp cả lồng ngực lập tức lún xuống, sau đó, ông ta giống như con diều đứt dây, trực tiếp bay thốc ra ngoài!

“Răng rắc!”

Tivi tường ở đằng sau bị ông ta đụng vào bể tan nát, đá vụn chôn ông ta dưới lòng đất.

Hạng Mĩ Tuyết che miệng, kinh ngạc lẩm bẩm: “Sao lại có thể? Chẳng lẽ anh ta giấu giếm năng lực?”

Ông Tống khó khăn bò ra khói đống đá vụn, khóe miệng ông ta dính đầy máu tươi, xương ngực đã vỡ tan nát, xem ra cực kỳ khốn khổ.

Mà sắc mặt của Tần Trạm vẫn lạnh lùng như cũ, anh liếc mắt nhìn Hạng Mĩ Tuyết, lạnh lùng nói: “Tôi nể tình cô là chị em của Tô Uyên, tôi không tính toán với cô nữa, nhưng tôi nhắc nhở cô, đừng nên chọc giận tôi.”

Nói xong, Tần Trạm quay đầu đi mất.

Lúc đi tới cửa, Tần Trạm bỗng nhiên dừng chân, anh quay lưng về phía Hạng Mĩ Tuyết, lạnh lùng nói: “Tôi không biết rốt cuộc cô có quan hệ như thể nào với Tô Uyên, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cô có ý đồ gì đó khác với Tô Uyên. Nếu như có một ngày nào đó tôi phát hiện cô có suy nghĩ xấu xa với cô ấy, tôi sẽ tự tay giết chết cô.”

“Đứng lại!” Dường như ông Tống muốn lấy lại thể diện trước mặt Hạng Mĩ Tuyết, ông ta hét lớn một tiếng, không hề có định bỏ qua chuyện này.

“Được rồi.” Hạng Mĩ Tuyết khẽ nhíu mày: “Ông cũng đã thua người ta rồi, đừng có tiếp tục làm mất mặt nữa.”

Mặc dù ông Tống không phục nhưng ông ta cũng không dám làm trái với ý của Hạng Mĩ Tuyết, chỉ có thể im lặng đứng sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.