Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1195: Chương 1195




Lúc này mấy người đệ tử đi tới, trào phúng đám người bọn họ.

Đan phòng là địa bàn của đại trưởng lão, bọn họ cũng không sợ làm lớn chuyện này lên.

“Tân sư đệ, hôm nay sợ là không thể dùng phương pháp bình thường để lấy đan dược rồi, tôi trở về tìm Tam trưởng lão” Trác Cư cau mày nói.

“Làm gì cần phiền toái như vậy”

Tân Trạm lắc đầu, đi ra.

Tôi đã tới, chẳng những phải đưa đan dược ra, mà những đan dược còn thiếu cũng phải trả lại.

Tân Trạm vượt qua đám người mà đi tới trước mặt Chu Bách. . truyện xuyên nhanh

“Lấy đan dược của tôi ra!”

“Cậu? Ha ha, đừng cho là tôi không thấy được, cậu là sư đệ mà Trác Cư vừa thu nhận”

Biết Tân Trạm là người bên phía Trác Cư thì Chu Bách cũng mặt lạnh cười một tiếng.

“Người thanh niên, cậu quả thật quá ngu xuẩn khi gia nhập vào bên Tam trưởng lão” Chu Bách không hề khách khí mà chế nhạo Tân Trạm.

“Theo ý của anh là không có ý định cho tôi đan dược sao?” Tân Trạm thản nhiên nói.

“Cũng không phải là tôi không muốn cho cậu”

Chu Bách đảo ánh mắt, rồi đột nhiên biết nụ cười nói: “Tôi nhìn thấy cậu đang đi lạc đường, chắc hẳn là cậu không có hiểu biết gì về phân chia của tông môn, cho nên tôi có thể cho cậu một cơ hội.”

“Anh tốt bụng như vậy sao?” Tân Trạm lạnh lùng cười nói.

“Đương nhiên, tôi vẫn nên giúp đỡ sư đệ, cho nên chỉ cần cậu cầu xin tôi, sau đó lại cho dập đầu ba cái với tôi, tôi sẽ cố kiếm cho cậu đan dược” Chu Bách cười ha hả nói.

“Cầu xin tha thứ, rồi dập đầu ba cái, thì có thể lấy được đan dược có đúng không?” Tân Trạm hứng thú nói.

“Đương nhiên, sư huynh đây quan tâm nhất chính là chữ tín”

Chu Bách lui ra phía sau mấy bước, chỉ vào mặt đất cười nói: “Cậu dập đầu ngay ở chỗ này, sau đó lại nói ba tiếng “xin chào ba”, Chu Bách tôi làm việc từ trước đến nay nói lời giữ lời” Sau khi anh ta nói xong lời này, Văn Đại Sơn và mấy người khác cực kỳ tức giận.

“Chu Bách cậu đừng có quá đáng!”

“Đây vốn là đan dược chúng tôi nên có được, dựa vào cái gì mà phải đi cầu xin cậu”

“Thật sự là một con Bạch Nhãn Lang, cậu đã quên lúc cậu vừa mới vào tông môn, các sư huynh đã đối xử tốt với cậu như thế nào?”

“Văn sư đệ, chúng ta đi thôi, đừng cho cậu ta cơ hội đắc ý”

Một đám người đang phẫn nộ, Văn Đại Sơn đi đến kéo Tân Trạm đi, nhưng anh không có động tĩnh gì.

Anh ta kinh ngạc, Tân Trạm cưới với anh ta xong nói: “Tôi cảm thấy chủ ý này của anh ta cũng được”

Văn Đại Sơn sửng sốt, Tân Trạm thật sự muốn dập đầu rồi cầu xin Chu Bách tha thứ hay sao?

“Tân sư đệ, đừng vì mấy viên đan dược này mà bị mất mặt.”

Việc này cũng quá mất thể diện, chẳng lẽ anh không có lòng tự trọng hay sao.

“Đúng vậy, về sau vẫn có cơ hội có thể lấy được đan dược, đừng để người xem thường cậu” Một người sư tỷ khác cũng nói.

“Tôi lại cảm thấy người thanh niên như cậu cũng không tệ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu nhanh chóng dập đầu đi, làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ cho cậu đan dược.”

Chu Bách cười to, các đệ tử của đan phòng đứng một bên cũng liên tục chế giễu.

Nhìn thấy đệ tử duy nhất của Tam trưởng lão muốn dập đầu cầu xin tha thứ, chắc hẳn khi mọi chuyện được truyền đi, đại trưởng lão cũng sẽ ban thưởng bọn họ.

Đương nhiên, nếu như Tân Trạm thật sự làm như vậy, thì anh ta cũng sẽ đổi ý, dù sao thì Tân Trạm cũng là người của bên ngược lại, làm sao anh ta có thể thật sự đáp ứng.

“Được rồi, vậy bây giờ bắt đầu luôn đi” Tân Trạm gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Chu Bách.

“Cậu nhìn tôi làm cái gì, không phải cậu muốn quỳ xuống hay sao?”

Chu Bách nhướng mày, nhìn về phía Tân Trạm.

Kết quả sau khi nhìn đến đó, Chu Bách phát hiện trong đôi mắt của Tân Trạm trong nháy mắt đã hiện lên một tia sáng màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.