Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1209: Chương 1209




“Hai viên đan dược này uống cách nhau một tuần lễ, bây giờ ông nuốt một viên vào, ma khí trong cơ thể ông sẽ bị suy yếu đi. Sau đó nuốt viên thứ hai này vào thì ma khí sẽ hoàn toàn bị tiêu tán.”

“Nhưng mà nếu ma khí bị giảm bớt hoặc là biến mất, thì hỏa độc trong cơ thể tôi rất khó có thể khống chế” Tam trưởng lão cau mày nói.

Ông ta sở dĩ có thể nhịn được cho đến hôm nay còn có thể bảo vệ tu vi nhất định, chính là dựa vào hai loại độc tố đang đối kháng lẫn nhau ở bên trong cơ thể ông ta, nếu chỉ đơn thuần là một bên bị suy yếu, thì hỏa độc sẽ bùng nổ.

Ông ta đã sống trên đời này lâu như thế vì thế cũng hiểu được một chút dược lý, câu hỏi này cũng không phải là không có mục đích.

“Cái này không sao dâu, lúc hỏa độc bùng phát, ông cứ gọi tôi đến đó là được rồi”

Tân Trạm lại tự tin khoát tay nói, giống như anh đã chuẩn bị từ sớm.

“Nếu như ông đã lựa chọn tin tưởng tôi, vậy tôi sẽ lấy Thải Điệp tiên thảo này đi”

Nhìn thấy Tân Trạm rời khỏi đại điện.

Tam trưởng lão có chút dở khóc dở cười, ông ta cũng đã phí hết tâm tư, mang Thải Điệp tiên thảo về, thế nhưng cuối cùng lại khiến Tân Trạm chiếm được lợi.

Nhưng mà nếu ông ta thật sự có thể khỏi được như vậy thì ông ta cũng không bị lỗ.

Ông ta nhìn chăm chằm vào viên đan dược trước mắt, lần này Tam trưởng lão không chút do dự, nuốt một viên Kim Đan vào trong bụng.

Sau đó ông ta mở tụ linh đại trận ra, xếp bằng ở trong chính giữa đại điện, bắt đầu luyện hóa.

Sau khi rời khỏi đỉnh núi, tỉnh thần của Tân Trạm cực kì thoải mái.

Anh còn định trở về phủ đệ để nghỉ ngơi một chút, nhưng mà sau khi đi đến địa phận của nội môn nhưng lại phát hiện có g khì đó ông đúng.

Trên đường đi, có rất nhiều ánh mắt của những đệ tử nội môn nhìn anh có chút cổ quái, còn có người đang chỉ trỏ.

Chờ đến anh trở về phủ đệ của mình, Tân Trạm mới phát hiện ra phòng ốc của mình đã bị người khác làm cho nổ tung.

Sắc mặt của Tân Trạm đột nhiên trầm xuống.

Ở bên trong tòa phủ đệ này của anh đã bố trí các loại để nâng cao linh khí, tăng trưởng trận pháp thần thức, khiến anh hao tổn không ít công sức, bây giờ tất cả đều bị phá hủy hết.

“Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Là ai đã phá hủy phủ đệ của tôi.”

Bàn tay to lớn của Tân Trạm vồ lấy một tên đệ tử đang đứng một bên để xem náo nhiệt.

“Sư đệ, không phải tôi làm, cậu vẫn nên đi hỏi thử Trác Cư đi, người của các cậu đều ở trong phủ đệ của Trác Cư, bọn họ là người hiểu rõ nhất” Sắc mặt của tên đệ tử kia có chút bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tân Trạm nhíu mày, rồi mới thả anh ta ra.

Anh lấy truyền âm ngọc giản ra, lúc này mới phát hiện ra Trác Cư đã gửi cho anh không ít tin tức.

Nhưng do anh chuyên tâm luyện dược, hoàn toàn không để ý đến ngọc giản.

Tân Trạm bước chân rời đi, nhanh chóng đi đến phủ đệ của Trác Cư.

Lúc này cửa lớn đang mở rộng, Tân Trạm cất bước đi vào bên trong đó.

Trác Cư cũng đang vội vàng đi ra bên ngoài, trùng hợp lúc anh ta đi ra lại nhìn thấy Tân Trạm anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn Tân Trạm.

“Tiền bối, anh đã trở vị “Đã có chuyện gì xảy ra?” Tân Trạm cau mày nói.

“Chính là Nhiếp Phi Lộ làm” Trác Cư nói.

“Cũng chính là cậu hai nhà đại trưởng lão, sáng nay anh ta đột nhiên dẫn người trở về nội môn, muốn phá hủy phủ đệ của anh, tôi với nhóm người Văn Đại Sơn đương nhiên không đáp ứng, thế là đã chiến đấu với nhau.

“Tôi không liên lạc được với tiền bối, mà thực lực của Nhiếp Phi Lộ thật sự rất mạnh, thuộc hạ của anh ta lại đông đảo, còn cầm theo chí bảo của ba anh ta. Chúng tôi không có thể ngăn cản được đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi phá huỷ phủ đệ của tiền bối.”

Trác Cư vừa nói vừa tự trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.