“Chỉ còn lại mấy người cảnh xuất khiếu thôi, chúng ta sợ cái gì chứ?”
Khi những ngọn gió thổi phù phù thì Lãnh Uyên Thư mới hoàn hồn nói.
“Cô có phải là tu luyện từ nhỏ nên rất ít chiến đấu đúng không” Tân Trạm đưa mắt nhìn về phía sau rồi vừa bay vừa nói.
“Quả thực là rất ít chiến đấu nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ” Khuôn mặt Lãnh Uyên Thư có chút xấu hổ và không phục nói.
“Giết những tên lính lác này xong thì người đứng sau sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi”
Tân Trạm hít một hơi thật sâu và hạ cánh ở giữa khu rừng, anh hất tay một cái.
Lúc này từ dưới đất đột nhiên xuất hiện một Trận pháp Truyền Tống.
“Tôi không biết cô sẽ đi theo tôi nên trận pháp này cần phải thay đổi một chút, để tôi giúp cô bố trận”
Ánh mắt Tân Trạm khẽ chuyển động, anh không đợi Lãnh Uyên Thư phản ứng đã bắt đầu vẽ vời rồi.
Trước đó Lão Hắc muốn đánh lén anh nhưng Tân Trạm cũng không phải là tên ngốc.
Suốt cả chặng đường anh đã khắc mấy cái Trận pháp Truyền Tống rồi, tất cả chỉ vì đề có tình huống đột xuất xảy ra thì có thể lập tức chạy trốn.
Chính trong khoảnh khắc Tân Trạm kéo Lãnh Uyên Thư bay lên.
Trong số bốn người mặc áo đen, có một người cơ thể đột nhiên trương phình lên rồi nổ tung.
Một ngọn lửa đen xuất hiện từ phía thi thể của người đó, sau đó ngọn lửa nhanh chóng chuyển động và biến thành một hình dáng con người.
“Còn đứng đó ngơ ngác cái gì, đuổi theo mau!”
Lão gầy Quỷ Hỏa đã xuất hiện ở nơi này, sắc mặt ông ta tối sầm lại và quát lớn lên.
Ba người áo đen còn lại run rẩy sợ sệt và lập tức bay lên.
Ánh mắt Quỷ Hỏa sắc lẹm, ông ta đạp chân một cái đã bước xa trăm dặm rồi.
Chí Hỏa trên người tên nhãi này vẫn chưa lấy được mà ngược lại còn đánh mất viễn dạ cực hỏa của mình nữa, hơn nữa Tân Trạm còn giết tay sai của ông ta nên nhất định phải bắt được anh.
Trong chớp mắt ông ta đã đến khu rừng nơi Tân Trạm và Lãnh Uyên Thư đang đứng.
“Muốn chạy sao?”
Nhìn thấy luồng ánh sáng chói lóa tỉa ra từ dưới mặt đất, Quỷ Hỏa nheo mắt lại và bay thẳng về phía đó.
Ngọn lửa bùng lên từ phía cánh tay hóa thành một con rồng lửa màu đen và gầm gừ bay lên.
“Cảnh thần phó phân tam phẩm”
Cảm nhận được tu vi của lão gầy, sắc mặt Lãnh Uyên Thư trắng bệch như tờ giấy.
Lúc này cô mới hiểu ý nghĩa câu nói của Tân Trạm.
Đừng thấy nhất phẩm và tam phẩm hình như không mấy khác biệt.
Nhưng cấp tu vi càng cao thì càng có sự khác biệt rõ rệt giữa những cấp độ, cách nhau một cấp cũng có thể áp chế đối phương rồi.
Huống hồ gì vị lão gây này còn có cả Chí Hỏa, uy lực tạo ra hoàn toàn vượt xa so với tam phẩm bình thường.
Bản thân cô ta đến Cảnh thần phó phân nhất phẩm là Lão Hắc còn khó để đối phó thì huống hồ gì là người đứng sau này.
Lãnh Uyên Thư cắn răng lấy ra một cái Ngọc Như Ý.
Trên miếng Ngọc Như Ý này có những luồng ánh sáng trong đó.
Khi Lãnh Uyên Thư khởi động thì miếng Ngọc Như Ý tỏa ra ánh sáng và hình thành một làn ánh sáng êm dịu bao bọc cô ta và Tân Trạm lại.