Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 128: Chương 128




Anh Châu giãy dụa nói: “Bắt tôi làm chi? Tôi phạm tội gì hay sao?”

Phương Kính Diệu lạnh lùng nói: “Theo nguồn thông tin tình báo đảng tin cậy, gần đây có liên hệ chặt chẽ với Vương Thế Vinh, tôi muốn dẫn cậu về ban an ninh điều tra.”

Nghe thấy câu này, nét mặt của anh Châu lập tức thay đổi.

Nếu thật sự bị điều tra, những việc lén lút kia của hắn ta và Vương Thế Vinh chắc chắn sẽ bị điều tra ra được, tới lúc đó đừng nói khó giữ được chức 6 Lau

vị, làm không êm đẹp có khi còn phải đeo còng vào tù ngồi!

“Trưởng quan Phương, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Anh Châu quýnh lên: “Tôi và tên Vương Thế Vinh này căn bản không quen biết nhau mà!”

“Dóc tổ! Ông đây tốn nhiều tiền như thế đều là công cốc hả? Căn biệt thự ở vùng ngoại thành kia không phải do ông đây đưa cho mày à?” Vương Thế Vinh hùng hùng hổ hổ nói.

Khóe miệng Phương Kính Diệu nhếch lên, vẫy tay nói: “Dẫn hết tất cả di!”

Sau đó ông ta bước tới trước mặt Tần Trạm, cười nói: “Tần Trạm, cậu lại nợ tôi một món nợ ân tình rồi.”

Tần Trạm có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra muốn thoát khỏi ban an ninh không phải chuyện dễ dàng gì rồi.

“Lên xe nói tiếp.” Phương Kính Diệu ra hiệu nói.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Bây giờ tôi vẫn còn một vài chuyện phải xử lý, nào rảnh trò chuyện tiếp nhé.”

Phương Kính Diệu khinh bỉ nói: “Tôi vừa mới giúp cậu một chuyện, bây giờ đã muốn đi rồi à?”

Tần Trạm bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự có việc cần phải làm.”

Vừa nói dứt lời, Tần Trạm lại giống như nhớ ra điều gì đó.

Anh nhìn về phía Hắc Thiền và Phùng Minh Ngôn, sắc mặt trở nên có hơi khó coi.

“Sao mình lại quên mất chuyện này cơ chứ…” Nhìn hai cái xác chết kia, Tần Trạm chỉ cảm thấy nhức cả đầu.

Nếu như vừa nãy chừa cho bọn họ một con đường sống rồi hấp thụ sức mạnh của bọn họ thì tốt biết bao nhiêu? Cứ đập chết ngắc như này cũng thật sự đáng tiếc!

“Bỏ đi bỏ đi.” Tần Trạm khoát tay áo một cái: “Chỉ đành đợi hôm nào lại giết thêm hai tên khác vậy…”

Sau khi đuổi Phương Kính Diệu về, Tần Trạm lập tức thuê xe chạy về phía một ngọn núi sâu hoang vắng.

Lúc này đã vào mùa đông, miền Bắc đã vào ngày đông giá rét.

Mà trên ngọn núi sâu này lại có một cô gái trẻ mặc quần áo tả tơi.

Cô ta đã gần như ngất xỉu, ngã trên mặt đất hầu như sắp mất đi ý thức.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Hắc Thiền đều sẽ tới đây vận chuyển sức mạnh cho cô ta, để cô ta giữ được một chút ý thức, đề phòng cô ta ngất xỉu.

Chuyện này đổi với Lâm Tuyết Trinh mà nói càng đau đớn hơn rất nhiều.

Cô ta càng hy vọng có thể nhanh chóng ngất xỉu chết đi, như vậy cũng xem như là được giải thoát rồi.

Tần Trạm đứng dưới chân núi, nhìn ngọn núi hoang vu âm u đầy hơi thở chết chóc này, không khỏi thở dài trong lòng.

“Cái thứ tông phái như phủ Huyền Minh này không nên tồn tại trên cõi đời nữa.” Tần Trạm thấp giọng nỉ non.

Anh đã đưa ra quyết định rồi, đợi năm sau sẽ đi một chuyện đến Tây Nam, xóa sổ phủ Huyền Minh.

Thuận tiện đòi lại món nợ lần này của tổng giám đốc Sa đã thiếu.

“Cho tôi chết đi..” Trên mặt Lâm Tuyết Trinh chảy dài từng hàng nước mắt trong suốt, lớn tới chừng này rồi, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải sự đau khổ đến chừng này, quả thực là sống không bằng chết.

“Còn chưa chết.” Đúng ngay vào lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên xuất hiện cửa hang động.

Lâm Tuyết Trinh sửng sốt, sau đó “hu” một tiếng khóc òa lên.

Sự tủi thân nín nhịn gần sắp hai tháng nay giờ phút này tất cả đều bùng nổ.

Nhìn Lâm Tuyết Trinh khóc nức nở, trong lòng Tần Trạm chẳng có chút nào thương hại.

Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ không một mảnh vải che thân của Lâm Tuyết Trinh, càng làm cho Tần Trạm nhớ lại ngày đó cô ta đã vu oan giá họa cho mình.

Tân Trạm cau mày đi đến trước mặt của Lâm Tuyết Trinh, giơ tay rót một luồng linh khí vào trong thân thể của Lâm Tuyết Trinh.

Chỉ chốc lát sau, một dòng nước ẩm bập bềnh trong người cô ta, khí lạnh trong nháy mắt bị ép ra khỏi cơ thể.

Sau đó Tần Trạm giơ ngón tay lên, điểm một cái lên mi tâm giữa trán của Lâm Tuyết Trinh, pháp thuật của Hắc Thiền bày ra trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Tuyết Trinh đột nhiên chạy đến, muốn nhào vào lồng ngực của Tần Trạm, nhưng Tần Trạm lại cực kỳ vô tình tránh sang một bên, làm cô ta bị vồ hụt.

“Cách xa tôi một chút.” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Tự mình đi về nhà đi.”

Lâm Tuyết Trinh lau lau nước mắt, cô ta nhỏ giọng nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi phát hiện ra vẫn là anh tốt nhất, anh rể, tôi biết lỗi rồi, về nhà họ Lâm có được không?”

Tần Trạm nghe thấy thế không khỏi cười lạnh trong lòng.

Lâm Tuyết Trinh thấy Tần Trạm không nói lời nào, bèn tiếp tục nói: “Tôi biết không thể so sánh với chị tôi, nhưng mà từ nhỏ đến lớn anh đều lớn lên ở nhà họ Lâm! Vốn là một thành phần của nhà họ Lâm mà!”

“Nếu còn nói mấy câu không biết xấu hổ này nữa thì tôi sẽ vứt cô trong núi sâu này.” Giọng nói Tần Trạm lạnh lùng.

Đối với nhà họ Lâm, Tần Trạm ghét cay ghét đắng mà đối với Lâm Tuyết Trinh, thậm chí giải thích Tần Trạm cũng lười chẳng thèm giải thích.

“Vậy… Có thể cho tôi một bộ đồ để mặc được không?” Thấy Tân Trạm không hề bị dao động, Lâm Tuyết Trinh đành phải bỏ cuộc.

Tần Trạm liếc nhìn Lâm Tuyết Trinh một cái, phát hiện ra trên cơ thể của cô ta chỗ nào cũng có thể thấy được rõ ràng.

Thân thể trắng như tuyết bị đông cứng đến nỗi đỏ lên, vóc người xinh đẹp tinh tế vẫn tràn đầy sức hấp dẫn.

Nhưng những thứ này ở trong mắt Tân Trạm hoàn toàn chỉ là một bộ xương màu hồng mà thôi.

Anh cởi quần áo của mình ra, vứt cho Lâm Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Tự mình quay về, còn nữa, lần sau tôi sẽ không tới cứu nữa đâu.”

Nói xong, Tần Trạm quay đầu rời đi.

Lâm Tuyết Trinh nhìn thân thể trần trụi của Tần Trạm, trong phút chốc lại có hơi động lòng.

“Dáng người của anh ta còn cực kỳ đẹp, sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ.” Không hiểu vì sao trong lòng Lâm Tuyết Trinh lại lóe lên một suy nghĩ như vậy.

Chỉ đáng tiếc là bây giờ trong đầu Tân Trạm chỉ có một người mà thôi.

Đó chính là Tô Uyên.

Vùng đất băng giá ở Bắc Cực, một chỗ không bóng người, có một già một trẻ.

Dáng người của ông lão hơi gù lưng, nhưng vẫn đi lại cực kỳ vững vàng.

Gương mặt cô gái như tiên trên trời, tuyết trắng phủ xuống trên mái tóc dài của cô ấy, giống như tiên nữ rơi xuống trần gian.

Mà điều làm người ta cực kỳ kinh ngạc đó là, ở trước mặt cô ấy lại có một con gấu Bắc Cực vô cùng to lớn.

“Grào!”

Gấu Bắc Cực gào thét, vang vọng đất trời, sau khi nó gầm lên giận dữ thì thân thể cao lớn chạy như điên về phía cô gái này.

Cô gái cũng không sợ hãi, trái lại còn bắt đầu chiến đấu trực diện với con gấu Bắc Cực.

Sau mấy hiệp qua đi, thân thể cô gái có thêm mấy vết thương, nhưng đôi mắt kiên quyết của cô ấy lại không hề lùi bước.

“Được rồi.” Ông cụ phất phất tay, thấp giọng nói.

Tô Uyên cũng không hề dao động, cuối cùng, theo sau một tiếng “ầm” vang lên, gấu Bắc Cực bị đánh lùi về sau mấy bước.

Dường như nó có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm trên người của ông cụ, lập tức chạy trối chết.

“Tô Uyên, không cần phải liều mạng như vậy. Ông cụ bình tĩnh nói: “Ngoại trừ Tân Trạm, tốc độ tiến bộ như thế là đã rất nhanh so với những người tôi từng gặp.”

Nhưng Tô Uyên lại không trả lời ông cụ, trái lại lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi.”

Nhìn kỹ lại, trên người cô gái có rất nhiều vết thương, tuy những vết thương này không nguy hiểm đến mạng sống, nhưng cũng đủ làm một người đàn ông trưởng thành không thể tiếp tục đứng vững được nữa.

Ông cụ nhìn Tô Uyên, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hôm nay trên núi Long An tụ tập rất nhiều ông lớn.

Mà trước cửa nhà của Tần Trạm thì lại có rất nhiều xe sang đỗ lại.

“Cậu Trạm.” Cả đám nhân viên cúi người trước mặt Tần Trạm.

Tần Trạm uống một ngụm trà, hờ hững nói: “Đạm Thành rối ren, tôi có nghe loáng thoáng rồi, hôm nay cũng đã nên đến lúc kết thúc.” %3D

Mọi người im lặng không nói, cho dù Tần Trạm có đưa ra quyết định gì đi nữa thì bọn họ cũng không có tư cách cãi lại lời anh.

“Từ hôm nay trở đi, Kiếm Hổ chính là ông trùm mới của Đạm Thành.” Sau khi uống một ngụm trà đậm, Tần Trạm nhàn nhạt lên tiếng.

Kiếm Hổ nghe thấy thế, lập tức vui mừng khôn xiết, phấn khởi nói: “Cảm ơn cậu Trạm!”

Tần Trạm liếc mắt nhìn tất cả mọi người, thản nhiên nói: “Mọi người có đồng ý không?”

“Tôi không đồng ý!” Lúc này có một người trung niên mặc đồ vest đập bàn đứng dậy.

Người này tên là Cao Hàn, mấy năm gần đây vẫn luôn tranh chấp với Kiếm Hổ, nhất là sau khi ông cụ Tô đi rồi, hắn ta lại từ Ninh Thành gia nhập vào giới kinh doanh, hợp sức cùng nhau đối phó với Kiếm Hổ.

Ấn tượng của Tần Trạm đối với Cao Hàn rất sâu, kẻ này là điển hình của cái kiểu người cậy quyền cậy thế, lần đầu tiên đối mặt với thần thức của Hắc Thiền, hắn ta lập tức đầu hàng, đồng thời cũng làm giảm uy tín của Tân Trạm.

Lần tiếp theo người thật của Hắc Thiền xuất hiện ở Đạm Thành, hắn ta lại xin nhận vào làm đồ đệ của Hắc Thiền, tính toán tìm được cơ hội tốt.

Hắn ta cứ nghĩ rằng Tần Trạm không hề biết gì cả, nhưng không ngờ Tần Trạm hiểu rõ chuyện này như nằm lòng bàn tay.

“Kiếm Hổ chẳng qua chỉ là một loại người thấp hèn, một dòng dõi ô hợp, dựa vào cái gì mà được làm cấp trên?” Cao Hàn hừ một tiếng, nói.

Tần Trạm liếc nhìn hắn ta một cái, hờ hững nói: “Vậy anh cảm thấy ai thích hợp hơn?”

Cao Hàn đắc chí nói: “Tôi cảm thấy tôi là một sự lựa chọn rất tốt! Giá thị trường của Cao thị nhà tôi đã hơn 3500 tỷ, đã vượt qua nhà họ Lục rồi! Vả lại quan hệ giao thiệp của tôi cũng rộng rãi hơn hắn ta nhiều!”

“Kiếm Hổ quen biết được bao nhiều người? Người tôi quen biết khắp các tầng lớp, ai mà chẳng phải là nhân vật lớn chứ!” Cao Hàn nhìn Kiếm Hổ giống như đang khiêu khích, nói.

“?” Tần Trạm vuốt nhẹ tách uống trà: “Cũng xứng?”

Vừa nói xong, tách trà trong tay Tần Trạm bỗng nhiên quăng về phía Cao Hàn!

Tách uống trà không nghiêng không lệch, vừa khéo đập trúng vào đầu của Cao Hàn, làm đầu hắn ta chảy ra một vũng máu!

“Quan hệ giao thiệp?” Tần Trạm cười lạnh một tiếng: “Kiếm Hổ không cần biết người nào khác, anh ta chỉ cần biết tôi là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.