“Này… Vị danh y kia đã đến đây rồi à?” Dương Nghi thử hỏi.
“Ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu.”. Lâm Vinh cười sung sướng hơn. Dương Nghị nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Nghe nói bác sĩ giỏi đều có lòng thương người, chẳng lẽ chính ông ta tự đến đây?” Nghĩ vậy, Dương Nghị thản nhiên cười nói: “Ha ha, ba con với giám đốc bệnh viện là bạn bè, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Ôi chao, Dương Nghị khiêm tốn quá”. Lâm Khinh Thiền chạy vào lòng Dương Nghị làm nũng. Dương Nghị rất đắc ý, còn cố ý liếc Tần Trạm. Tần Trạm không có tâm tư quan tâm tới họ, anh đang bận tìm phương pháp cứu chữa cho cụ Lâm trong y học thánh điển để đề phòng tình huống bất trắc.
Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, hơn hai tiếng sau cuối cùng của phòng cẩn cứu cũng mở ra, sau đó bác sĩ Tấn và trợ lý đi ra.
“Bác sĩ Tấn, ba tôi sao rồi?” Lâm Vinh vội tiến lên nghênh đón.
Bác sĩ Tấn lau mồ hôi, gật đầu nói: “Sức khỏe của cụ nhà không được tốt lắm, đề nghị tĩnh dưỡng trong bệnh viện một khoảng thời gian.”
“Tốt quá, tốt quá!” Người nhà họ Lâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Tấn, cảm ơn ân cứu mạng của ngài!”
“Ha ha, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cụ nhà có một đứa cháu ngoan đi.” Bác sĩ Tấn. cười nói. Nghe vậy, người nhà họ Lâm đương nhiên cho rằng ông đang nói tới Dương Nghị. Do đó, Lâm Vinh không nhịn được tâng bốc:
“Đúng thế, nhờ có rể hiền nhà tôi! Dương Nghị, còn không mau cảm ơn bác sĩ Tấn?”
Dương Nghị kiên trì đi tới, xấu hổ nói: “Bác sĩ Tấn, cảm ơn ngài đã cứu..”
Bác sĩ Tấn nhìn Dương Nghị, nhíu mày nói: “Cậu là ai?”
“Cậu ấy chính là con rể của tôi.” Lâm Vinh nói: “Chẳng phải ông nể mặt cậu ấy nên mới đến chữa bệnh cho cụ nhà tôi hay sao?”
Nghe vậy, bác sĩ Tấn càng nhíu mày chặt hon.
“Cứu nhầm à?” bác sĩ Tấn không nhịn được lẩm bẩm, nhìn Dương Nghị: “Tôi có quen cậu đâu?”
Dương Nghị nhất thời vô cùng xấu hổ, đứng ở đó không biết nên nói gì.
“Bác sĩ Tấn, ông đừng đùa, chẳng phải ông nể mặt anh ấy nên mới ra tay sao?” Lâm Khinh Thiền tiến lại gần họ.
Bác sĩ Tấn cười nhạo: “Tôi còn chẳng biết cậu ta là ai, tại sao lại phải nể mặt cậu ta? Tôi nể mặt cậu Trạm thôi!”
“Cậu Trạm?” Mọi người càng khó hiểu: “Bác sĩ Tấn, có phải ông đã nhầm rồi không? Chúng tôi làm gì có ai tên Trạm..”
Bác sĩ Tấn không để ý tới họ mà nhìn chung quanh tìm Tần Trạm.
“Bác sĩ Tấn, tôi ở đây.” Lúc này, Tần Trạm từ nơi xa đi tới, lên tiếng kêu. Thấy Tần Trạm, bác sĩ Tấn lập tức cười tươi roi rói, vội bước lên chào: “Cậu Trạm, cậu đi đầu vậy? Tôi còn tưởng là cứu nhầm người nữa chứ.”
Tần Trạm cười nói: “Không nhầm, cảm ơn ông đã trượng nghĩa ra tay.”
“Ôi chao, nghe câu nói kìa, cậu cho tôi cơ hội biểu hiện mới đúng, không thì nào tới lượt tôi cứu người!” Bác sĩ Tấn khiêm tốn nói.
Người nhà họ Lâm trợn mắt há hốc mồm. Cậu Trạm mà bác sĩ Tấn nhắc đến là Tần Trạm ư? Sao có khả năng! Sao anh ta lại quen biết với nhân vật cỡ này?
“Bác sĩ Tấn, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi.” Tần Trạm chắp tay nói.
“Vâng”
Sau đó, Tần Trạm không thèm nhìn người nhà họ Lâm đi cùng bác sĩ Tấn lên phòng bệnh của cụ Tô trên lầu.
“Tần Trạm quen biết với bác sĩ Tấn kia à?” Sắc mặt Lâm Vinh rất khó coi: “Sao hai người họ lại biết nhau?”.
“Xí, danh y chó má gì chứ, chắc chắn là được tâng bốc thôi!” Lâm Khinh Thiền không cam lòng mắng.
“Cô này, xin cô hãy chú ý cách nói chuyện của mình.” Bác sĩ bệnh viện lập tức quát lên: “Bác sĩ Tấn chính là tấm gương của chúng tôi, không phải là người cô có thể chửi bới!”
Mặc dù không cam lòng, nhưng Lâm Khinh Thiền vẫn không dám nói thêm câu nào. Cô ta nghĩ mãi mà không tại sao người như Tần Trạm lại quen biết với nhân vật tầm cỡ như thế. Bệnh viện Tâm Đức, phòng bệnh VIP.
Ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, đưa mắt nhìn quanh, những người này đều là nhân vật nổi tiếng nhất Đạm Thành, trong đó còn bao gồm cả Kiếm Hổ và giám đốc bệnh viện Tâm Đức.
“Tần Trạm, sao rồi?” Thấy Tần Trạm, Tô Uyên vội vàng đi tới.